Chương 2 - Công Chúa Dầu Mỏ Trở Về
2
Chỉ vì gương mặt này, quá giống với người mẹ nuôi từng nhốt tôi trong bãi rác.
Quãng thời gian đó, mỗi ngày tôi đói lả phải nhặt những mẩu thức ăn ôi thiu trong bãi rác để sống, mệt thì gối đầu lên đống rác mà ngủ.
Tôi ở đó tám năm, mỗi sáng mở mắt ra đều là một biển rác vô tận.
Mãi cho đến khi nhân viên cộng đồng tìm thấy tôi và đưa tôi về nhà họ Cố.
Tôi mới biết, hóa ra tôi mới là thiên kim thật, sinh ra đã ngậm thìa vàng, chỉ vì bị mẹ nuôi tráo đổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy “giả thiên kim” với bộ váy hồng xinh xắn, tôi khóc nức nở, cầu xin cha đừng đưa cô ta đi.
Vì tôi biết, cuộc sống trong bãi rác quá tàn nhẫn, tôi không nỡ để cô ta chịu cảnh đó.
Ngay khoảnh khắc Cố Niệm Niệm nhìn tôi, sự ghen tị và độc ác trong mắt cô ta không hề che giấu.
Cô ta cố ý đâm vào tôi, cây kem trong tay rơi xuống đất.
“Ôi chao, xin lỗi chị Diệp Đình nhé, em đứng không vững thôi.”
Tôi cúi đầu nhìn cây kem rơi vỡ.
Trong bãi rác, thứ gì cũng có thể nhặt được, duy nhất kem là không thể.
Tôi từng mơ hàng trăm lần được nếm thử mùi vị đó.
Vì vậy, khi cầm thẻ đen trong tay, thứ đầu tiên tôi mua chính là một cây kem hai tệ rưỡi.
Nhưng cũng vì cây kem ấy mà tôi phải chịu kết cục thê thảm.
Cố Niệm Niệm thấy tôi nhìn chằm chằm cây kem, ánh mắt càng thêm đắc ý.
“Gặp chị vui quá nên em lỡ tay thôi, hôm trước còn năn nỉ bố đón chị về dự tiệc đính hôn của em đó.”
Cô ta giơ tay khoe chiếc nhẫn kim cương to bằng hạt trứng bồ câu.
Tim tôi khựng lại.
Chiếc nhẫn này rõ ràng là quà cưới tôi đích thân chọn cho chị dâu tương lai.
Chẳng lẽ đối tượng liên hôn của anh trai chính là Cố Niệm Niệm sao?
Cố Ngôn Thanh xoa đầu cô ta, cưng chiều đến tận xương tủy: “Tao bảo sao con ăn mày này dám lén lút về nước, hóa ra là do lòng tốt của Niệm Niệm!”
Ngay sau đó anh ta trừng mắt nhìn tôi: “Còn không mau cảm ơn Niệm Niệm! Thật chẳng có tí giáo dưỡng nào!”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
Tôi bật cười tự giễu: “Không phải tôi không có giáo dưỡng, mà là tôi có người sinh ra nhưng không có người nuôi dưỡng.
Cha ruột và anh trai tôi vì một giả thiên kim mà đày tôi đi đào mỏ, tôi lấy đâu ra giáo dưỡng chứ?”
Lúc này, những vị khách đang bước vào hội trường đều vây quanh cửa, xì xào bàn tán.
“Nghe nói nhà họ Cố có một thiên kim thất lạc bên ngoài, chẳng lẽ chính là cô ấy?”
“Thật đáng thương, bị giả thiên kim chiếm đoạt vị trí, nếu không thì hôm nay người liên hôn với Thái tử dầu mỏ đã là cô ấy rồi.”
“Cô!”
Cố Ngôn Thanh giơ tay lên, chuẩn bị tát xuống.
Nhưng khi nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi, bàn tay anh ta dừng lại giữa không trung, giọng điệu mềm đi: “Thôi, một cây kem thôi mà, bao nhiêu tiền chứ, tôi đền cô mười lần.”
“Không cần, tôi không thiếu tiền.” Giọng tôi bình thản, bởi có nhiều tiền đến mấy cũng không mua lại được tình yêu tôi thiếu.
Anh ta siết chặt nắm đấm: “Nếu không phải vì khuôn mặt cô giống mẹ vài phần, cô nghĩ tôi sẽ thèm để mắt đến những thủ đoạn hạ tiện này của cô sao?”
“Hôm nay, dù cô có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ thừa nhận cô là em gái mình!”
Nói xong, anh ta bực bội rút điện thoại, chuẩn bị chuyển tiền cho tôi.
Anh ta sững người, khi trên màn hình điện thoại hiện lên thông báo: “Tài khoản ngân hàng này đã bị đóng băng.”
“Thẻ ngân hàng… sao lại bị đóng băng? Những năm qua em… không dùng tiền nhà họ Cố cho em à?”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi thoáng hiện vẻ kinh ngạc xen lẫn chút thương xót.
Ngay từ ngày đầu tiên tôi bị đưa sang Ả Rập, thẻ ấy đã không thể sử dụng.
“Anh ta sẽ không thật sự nghĩ rằng, những năm qua tôi sống dựa vào sự ban ơn của nhà họ Cố đấy chứ?”
Cố Niệm Niệm thấy cảnh này, đôi mắt lập tức rưng rưng.
“Chị… mười năm trước chị cố ý cho người vô gia cư vào phòng em, chỉ để đuổi em ra khỏi nhà…”
“Bây giờ em khó khăn lắm mới quên được ký ức đau khổ ấy, tìm thấy hạnh phúc của mình, mà chị vẫn chưa chịu buông tha em sao? Em đâu cố ý cướp đi cuộc sống của chị!”
Tôi mỉm cười nhạt: “Đều nhờ có em cướp mất cuộc sống của tôi, nếu không, mỗi ngày bị giam trong căn nhà chật hẹp đó, chắc tôi thở không nổi mất.”
Mười năm trước, tôi đã gào khản giọng để tự biện minh cho mình.
Nhưng thứ tôi nhận được, chỉ là cái tát nảy lửa của những người thân cận nhất.
Bên tai vang lên những tiếng cười nhạo: