Chương 3 - Công Bằng Ở Trường Học
15
Vì để không liên lụy khiến cậu học sinh này bị mắng mà tôi phải lảo đảo quay về hội trường.
Vừa bước vào thì thầy chủ nhiệm và giám thị đã cùng gào lên chất vấn tôi: "Em đi đâu đấy?"
Tôi không đáp mà nhấc chân muốn vào chỗ ngồi lại bị thầy giám thị túm lấy:
"Nhanh lên, còn năm phút nữa thôi là đến học sinh trường mình đại diện lên phát biểu rồi, em nhanh ra đợi để lên sân khấu đi."
Không kéo đi được.
Tôi đứng yên như một bức tượng điêu khắc, ngoáy lỗ tai rồi hỏi: "Thầy nói gì cơ?"
Thầy giám thị rống lên: "Đại diện lên phát biểu!"
Tôi cũng tăng âm lượng theo: "Phát biểu gì cơ ạ?"
Thầy giám thị: "Đại diện lên phát biểu đấy!"
Tôi nghi hoặc không hiểu: "Đại diện là cái gì chứ?"
Thầy giám thị: "..."
Có ngu ngốc đến mấy thì thầy ta cũng hiểu được, thầy ta cắn răng cảnh cáo: "Lục Thiêm Thiêm, em đừng có kiểu rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt!"
Tôi nghiêm túc lại, rắn mặt bắt bẻ: "Thầy à, trường không cho phép uống rượu."
Thầy ta hít một hơi thật sâu rồi nói: "Em muốn thế nào thì mới đồng ý lên bục?!"
Tôi nhếch môi, cười như không cười nhìn thầy ta và thầy chủ nhiệm mặt xanh lét bên cạnh.
Mãi một lúc sau, rốt cuộc ông ta cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "... Suất tuyển thẳng vẫn chưa đưa đi xin duyệt, vẫn còn đường để thương lượng, chỉ cần em chịu nghe lời thì tôi có thể nói đỡ với phía trường học cho em."
Thầy chủ nhiệm dùng ánh mắt bố thí nhìn tôi: "Bây giờ em hài lòng rồi chứ, đã đợi lên sân khấu được chưa?!"
Tôi cười, trong ánh mắt đang tình thế bắt buộc của họ, bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở game Vương Giả Vinh Diệu: "Em chơi tiểu Kiều."
"..."
16
Thầy giám thị không thể nhịn được nữa, thầy ta đi lên cướp điện thoại.
Không cướp được.
Thầy ta không nén giận được nữa mà chỉ thẳng vào mũi tôi mắng: "Lục Thiêm Thiêm, em đừng có được đằng chân lại lên đằng đầu, thân là học sinh, không nghe lời thầy mà chỉ biết cười đùa tí tởn, không biết nội quy kỷ luật của trường, em có tin tôi sẽ lập tức cho em hai lần xử phạt để em không tốt nghiệp được không!?"
Tiếng kêu gào của thầy ta khiến đám học sinh bên cạnh chú ý đến, tình thế đang dần phát triển đến hướng nghiêm trọng hơn.
Tôi yên lặng cất điện thoại đi, nhìn như thỏa hiệp: "Thầy chắn chắn bảo em lên phát biểu chứ?"
"Chắc chắn!"
"Vậy được thôi."
Tôi phủi tay, nhấc chân đi qua bàn, vừa đi vừa nói: "Vậy em sẽ cảm ơn trường học thật tử tế, nói chuyện suất tuyển thẳng vốn thuộc về em phải chạy hết một vòng mới bố thí về lại, em cũng nhất định sẽ tuyên dương người nổi tiếng trường ta đưa đi tham gia cuộc thi Vật Lí lần này, đã khiến người của Ủy ban Giáo dục Thành phố chỉ tên đòi gặp."
"..."
Tôi vừa đi được hai bước thì đã bị thầy giám thị túm về.
Bọn họ nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt âm độc: "Lục Thiêm Thiêm, em được lắm."
Tôi khiêm tốn cười xuề: "Nào có được được bằng các thầy."
Thầy giám thị không thèm để ý đến tôi nữa mà quay đầu nói với bên điều hành, người chủ trì lập tức chuyển đại diện phát biểu trường tôi xuống cuối cùng.
Phải biết rằng trước kia, có lần nào mà trường Nhất Trung không xung phong đi đầu chứ?
17
Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, tôi bị hiệu trưởng mời đi uống trà.
Trong văn phòng mát mẻ của thầy hiệu trưởng, hiệu trưởng đầu trọc tỏ vẻ hòa ái nhìn tôi: "Em ngồi đi."
Tôi không ngồi mà nói thẳng và chủ đề: "Thầy hiệu trưởng, thầy vì chuyện trong buổi tọa đàm đó ạ?"
"Phải, cũng không phải." Hiệu trưởng ngoài cười nhưng trong không cười, "Chuyện suất tuyển thẳng là trường học có lỗi với em, nhưng lần này em làm căng quá rồi, thân là học sinh, đối đầu với trường học không phải là chuyện người thông minh sẽ làm."
Lời này cũng chỉ dùng để dọa trẻ con.
Bố tôi là cấp trên của cấp trên của hiệu trưởng, từ bé tôi đã được trải nghiệm thách thức của bố, sớm đã luyện thành trái tim kim cương không thể rạn nứt rồi.
Mắt thấy không dọa được tôi, ngược lại còn kiến tôi mất kiên nhẫn, ánh mắt hiệu trưởng tối đi vài phần.
Cuối cùng ông ta cũng phải nói thẳng: "Nếu nói về làm sai thì em và trường cũng coi như hòa nhau rồi, chỉ cần cuộc thi chung bảy trường này em có thể đoạt được hạng nhất, khiến trường học vẻ vang thì trăm phần trăm suất tuyển thẳng sẽ rơi xuống đầu em."
Tôi "ồ" một tiếng, hỏi lại: "Vậy nếu không giành hạng nhất thì sao?"
Hiệu trưởng cười nói: "Tôi hiểu rõ thực lực của em, đến cả Tạ Tương Lê cũng phải hỏi bài em. Có điều, nếu em phát huy thất thường thì bọn tôi cũng sẽ đánh giá xem xét từ nhiều phương diện, em không cần lo lắng, chỉ cần phát huy cho tốt là được."
Đầu tiên là uy hiếp, sau đó là dụ dỗ, cuối cùng còn nói hai câu dễ nghe.
Tôi không khỏi vỗ tay: "Phát huy à, nhất định em sẽ phát huy thật tốt."
Hiệu trưởng rất hài lòng, đích thân đưa tôi rời phòng làm việc.
Hết tiết học buổi chiều, tôi lại đẩy cửa văn phòng của hiệu trưởng ra.
Ông ta cười với tôi: "Sao rồi? Em gặp khó khăn gì sao?"
Tôi xoay người nhặt một cây bút rơi ở dưới gầm bàn ông ta lên: “Em bất cẩn làm rơi bút."
Ông ta đưa mắt nhìn tôi rời đi, mỉm cười nói: "Lần sau cẩn thận một chút."
18
Cuộc thi chung của bảy trường là chuyện quan trọng của thành phố.
Trường nào cũng rất xem trọng, điều này không chỉ là đọ sức giữa học sinh mà còn là cuộc đấu tranh ngấm ngầm hoặc công khai của các trường.
Trường thi của tôi ở Ngũ Trung.
Mặc dù tất cả học sinh đều xếp thứ tự ngẫu nhiên, nhưng mấy hạt giống ưu tú của mỗi trường thì gần như các giáo viên đều biết.
Bởi vậy khi tôi vừa vào trường thi, giám thị đã đưa ánh mắt ân cần tới cho tôi.
Dựa theo quy tắc của trường thi, học sinh có thể nộp bài sớm nửa giờ.
Khi tất cả mọi người còn đang giành giật từng giây múa bút thành văn thì tôi đã mỉm cười giơ tay với giám thị.
Đôi mắt thầy ấy toát ra vẻ ngỡ ngàng, mừng rỡ, khâm phục, cũng ra hiệu với tôi: "Có kiểm tra lại lần nữa không?"
Tôi lắc đầu.
Giám thị càng vui mừng hơn, không nhịn được mà ca ngợi: "Không hổ là người đứng đầu Nhất Trung, phần tự tin này, phần thong dong này, phần quyết đoán này..."
Thầy ấy đi về phía tôi, mỉm cười nhìn về phía bài thi của tôi, một giây sau, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Hả?
Giấy trắng??
Tôi không nhìn lầm chứ???!
Lật liên tiếp sáu lần, tôi nộp toàn giấy trắng.
Hành vi này khiến tổ giám thị hoảng hồn.
Hai ngày sau, điểm thi đã có, tôi khiến cả Nhất Trung hoảng hồn hơn.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào số thứ tự trước một trăm từ đầu đến cuối, khó mà tin được: "Vờ lờ, Lục Thiêm Thiêm đâu?"
Mà một bạn học luôn đứng thứ nhất từ dưới lên nhìn thứ hạng của mình thì chẳng hiểu ra sao: "Tôi chỉ được sáu đáp án đúng mà còn đứng thứ hai từ dưới lên này, vị đại thần nào không vượt cả tôi thế?"
19
Trong văn phòng, hiệu trưởng quăng đống bài thi đến trước mặt tôi:
"Lục Thiêm Thiêm, giấy trắng? Thế mà em lại nộp giấy trắng? Có phải em điên rồi không thế!"
Vào giây phút nhìn thấy thành tích, vốn ông ta còn chẳng tin, tưởng rằng máy chấm bài có vấn đề, cực kỳ lo lắng sai người đi lấy bài thi của tôi ra.
Mở ra xem, thật sự là 0 điểm.
Tôi lạnh nhạt nói: "Không điên ạ."
Ông ta chỉ vào mũi tôi mà mắng: "Thế em nghĩ cái gì vậy, đây là thi giữa bảy trường! Thế mà em lại nộp giấy trắng! Em còn muốn lên đại học nữa không thế!"
Tôi cười: "Thi thố giữa các trường chứ không phải thi đại học, em lên đại học và em nộp giấy trắng liên quan gì đến nhau chứ?"
Hiệu trưởng tức giận đến mức đau tim, ông ta ôm ngực nói: "Bởi vì giấy trắng của em mà lần này trường chúng ta không có một ai đứng top 10 toàn thành phố, giờ em còn có thái độ không biết hối cải này."
"Ồ, em sai rồi sao?"
"Đương nhiên là sai rồi!"
"Em sai ở đâu?" Tôi trố mắt nhìn, mở miệng trước khi ông ta mắng tôi: "Em đứng đầu nhiều lần, cố gắng giành được suất tuyển thẳng, các thầy không nói không rằng đưa cho một đứa khác, trái lại còn chỉ trích em không rộng lượng, ép em nhường lại, nếu thành tích không phải nhân tố quyết định, vậy em thi được bao nhiêu điểm là chuyện của em, kể cả có nộp giấy trắng thì em chưa ngại cũng thôi, các thầy tức giận làm gì?"
"..."
"Với lại, em sai ở đâu? Sai ở chỗ không nghe lời các thầy à? Hay là sai ở chỗ không nén giận?"
Mặt hiệu trưởng chuyển từ đỏ sang xanh, tức đến nỗi cả người run lên: "Em, em cút cho tôi."
Tôi gật đầu: "Em có thể cút, nhưng nếu như mấy người xin em về..."
20
Ông ta lườm nguýt tôi: "Không đời nào, trường học chúng tôi tuyệt đối không cho phép dạng học sinh có thái độ xấc xược như em tồn tại! Tôi sẽ lập tức đuổi học em! Trình báo lên trên để em không thể tham gia thi đại học được nữa!"
Tôi cười lạnh nói: "Nhanh lên kìa, ai thèm chứ."
"Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng." Hiệu trưởng lấy con dấu ra, vừa run tay vừa viết vừa mắng: "Bị Nhất Trung đuổi, cho dù thành tích của cô có tốt thì sao chứ, trường học khác dám nhận cô à? Lấy bối cảnh gia thế của cô, cô cho rằng đời này cô còn bước vào sân trường được nữa sao?"
Khi vào cấp ba là lúc tôi lập ước định với bố tôi, tôi đã thề rằng sẽ tự chứng minh cho bố xem.
Bởi vậy nên tôi đã giấu tất cả mọi người về bối cảnh gia đình tôi.
Giờ hiệu trưởng đuổi tôi, ký tên đóng dấu chứng minh lên đấy, còn vứt xuống trước mặt tôi: "Cút."
Tôi nhặt lên, phủi bụi bặm đi rồi trơn tru cút.
Lúc đầu tôi không có ý làm lớn chuyện.
Nói thật ở mức này thì tôi vẫn giải quyết được, vấn đề lớn nhất chỉ là tôi phải tự đi học và tự thi đại học thôi.
Nhưng mà ngày thứ hai, anh tôi và chị dâu nghiêm túc đặt một tờ đơn xin duyệt đến trước mặt tôi, hỏi: "Thiêm Thiêm, chuyện này là thế nào."
Tôi cầm lên xem, ánh mắt hơi trầm xuống.
Phía trên là một bản yêu cầu xử lý, lời ít ý nhiều nói thẳng là lần này tôi có hành vi gian lận trong kì thi chung các trường, mà người báo cáo, rõ ràng là thầy hiệu trưởng của tôi.
21
Gian lận kỳ thi chung các trường và kỳ thi Vật Lí có độ nghiêm trọng khác nhau.
Cái sau thì chỉ cần bố Phương Ti Vũ nhờ chút quan hệ là sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, bởi vì liên quan về mặt lợi ích không quá rộng, vậy nên rất dễ bí mật giải quyết.
Nhưng cái trước chỉ cần làm căng thì sẽ bị cấm thi đại học.
Nếu như là một học sinh không có thế lực thì không có cửa khiếu nại, có lẽ cả đời này sẽ bị hủy luôn.
Anh tôi cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội nói: "Thiêm Thiêm yên tâm, chuyện này anh sẽ giải quyết giúp em, em chỉ cần yên tâm chuẩn bị thi đại học là được."
Cách thời gian thi đại học chỉ còn không đầy một tháng, tôi nghĩ một lát rồi nói với anh trai: "Vâng ạ."
"Có điều chắc hiệp ước của em và bố không thể giữ được."
"Không sao ạ."
"Anh sắp xếp cho em vào Tam Trung trước nhé."
"Dạ."
Thế là một tháng sau, tôi lấy thân phận học sinh của Tam Trung tham gia thi đại học.
Nửa tháng sau, thành tích thi tốt nghiệp cấp ba đã được công bố, tôi dùng 731 điểm để đoạt được hạng nhất trong kì thi đại học.
Trong văn phòng hiệu trưởng của Nhất Trung, tất cả giáo viên nhìn thấy xếp hạng thì không thể tin được: "Lặp lại lần nữa, hạng nhất là ai?!"
Hiệu trưởng nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính, vì phẫn nộ và đố kị mà đôi mắt đỏ bừng cả lên: "Sao Lục Thiêm Thiêm lại chạy tới Tam Trung rồi?! Không phải tôi đã bảo các người hủy hoại nó cho tôi rồi à? Dựa vào đâu tôi không chiếm được mà để hời cho Tam Trung!"
Thầy giám thị nơm nớp lo sợ: "Rõ ràng bọn tôi đã xử lý theo lời ngài đề ra rồi ạ..."
"Đi! Làm rõ ràng cho tôi!"
Vì để không liên lụy khiến cậu học sinh này bị mắng mà tôi phải lảo đảo quay về hội trường.
Vừa bước vào thì thầy chủ nhiệm và giám thị đã cùng gào lên chất vấn tôi: "Em đi đâu đấy?"
Tôi không đáp mà nhấc chân muốn vào chỗ ngồi lại bị thầy giám thị túm lấy:
"Nhanh lên, còn năm phút nữa thôi là đến học sinh trường mình đại diện lên phát biểu rồi, em nhanh ra đợi để lên sân khấu đi."
Không kéo đi được.
Tôi đứng yên như một bức tượng điêu khắc, ngoáy lỗ tai rồi hỏi: "Thầy nói gì cơ?"
Thầy giám thị rống lên: "Đại diện lên phát biểu!"
Tôi cũng tăng âm lượng theo: "Phát biểu gì cơ ạ?"
Thầy giám thị: "Đại diện lên phát biểu đấy!"
Tôi nghi hoặc không hiểu: "Đại diện là cái gì chứ?"
Thầy giám thị: "..."
Có ngu ngốc đến mấy thì thầy ta cũng hiểu được, thầy ta cắn răng cảnh cáo: "Lục Thiêm Thiêm, em đừng có kiểu rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt!"
Tôi nghiêm túc lại, rắn mặt bắt bẻ: "Thầy à, trường không cho phép uống rượu."
Thầy ta hít một hơi thật sâu rồi nói: "Em muốn thế nào thì mới đồng ý lên bục?!"
Tôi nhếch môi, cười như không cười nhìn thầy ta và thầy chủ nhiệm mặt xanh lét bên cạnh.
Mãi một lúc sau, rốt cuộc ông ta cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "... Suất tuyển thẳng vẫn chưa đưa đi xin duyệt, vẫn còn đường để thương lượng, chỉ cần em chịu nghe lời thì tôi có thể nói đỡ với phía trường học cho em."
Thầy chủ nhiệm dùng ánh mắt bố thí nhìn tôi: "Bây giờ em hài lòng rồi chứ, đã đợi lên sân khấu được chưa?!"
Tôi cười, trong ánh mắt đang tình thế bắt buộc của họ, bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở game Vương Giả Vinh Diệu: "Em chơi tiểu Kiều."
"..."
16
Thầy giám thị không thể nhịn được nữa, thầy ta đi lên cướp điện thoại.
Không cướp được.
Thầy ta không nén giận được nữa mà chỉ thẳng vào mũi tôi mắng: "Lục Thiêm Thiêm, em đừng có được đằng chân lại lên đằng đầu, thân là học sinh, không nghe lời thầy mà chỉ biết cười đùa tí tởn, không biết nội quy kỷ luật của trường, em có tin tôi sẽ lập tức cho em hai lần xử phạt để em không tốt nghiệp được không!?"
Tiếng kêu gào của thầy ta khiến đám học sinh bên cạnh chú ý đến, tình thế đang dần phát triển đến hướng nghiêm trọng hơn.
Tôi yên lặng cất điện thoại đi, nhìn như thỏa hiệp: "Thầy chắn chắn bảo em lên phát biểu chứ?"
"Chắc chắn!"
"Vậy được thôi."
Tôi phủi tay, nhấc chân đi qua bàn, vừa đi vừa nói: "Vậy em sẽ cảm ơn trường học thật tử tế, nói chuyện suất tuyển thẳng vốn thuộc về em phải chạy hết một vòng mới bố thí về lại, em cũng nhất định sẽ tuyên dương người nổi tiếng trường ta đưa đi tham gia cuộc thi Vật Lí lần này, đã khiến người của Ủy ban Giáo dục Thành phố chỉ tên đòi gặp."
"..."
Tôi vừa đi được hai bước thì đã bị thầy giám thị túm về.
Bọn họ nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt âm độc: "Lục Thiêm Thiêm, em được lắm."
Tôi khiêm tốn cười xuề: "Nào có được được bằng các thầy."
Thầy giám thị không thèm để ý đến tôi nữa mà quay đầu nói với bên điều hành, người chủ trì lập tức chuyển đại diện phát biểu trường tôi xuống cuối cùng.
Phải biết rằng trước kia, có lần nào mà trường Nhất Trung không xung phong đi đầu chứ?
17
Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, tôi bị hiệu trưởng mời đi uống trà.
Trong văn phòng mát mẻ của thầy hiệu trưởng, hiệu trưởng đầu trọc tỏ vẻ hòa ái nhìn tôi: "Em ngồi đi."
Tôi không ngồi mà nói thẳng và chủ đề: "Thầy hiệu trưởng, thầy vì chuyện trong buổi tọa đàm đó ạ?"
"Phải, cũng không phải." Hiệu trưởng ngoài cười nhưng trong không cười, "Chuyện suất tuyển thẳng là trường học có lỗi với em, nhưng lần này em làm căng quá rồi, thân là học sinh, đối đầu với trường học không phải là chuyện người thông minh sẽ làm."
Lời này cũng chỉ dùng để dọa trẻ con.
Bố tôi là cấp trên của cấp trên của hiệu trưởng, từ bé tôi đã được trải nghiệm thách thức của bố, sớm đã luyện thành trái tim kim cương không thể rạn nứt rồi.
Mắt thấy không dọa được tôi, ngược lại còn kiến tôi mất kiên nhẫn, ánh mắt hiệu trưởng tối đi vài phần.
Cuối cùng ông ta cũng phải nói thẳng: "Nếu nói về làm sai thì em và trường cũng coi như hòa nhau rồi, chỉ cần cuộc thi chung bảy trường này em có thể đoạt được hạng nhất, khiến trường học vẻ vang thì trăm phần trăm suất tuyển thẳng sẽ rơi xuống đầu em."
Tôi "ồ" một tiếng, hỏi lại: "Vậy nếu không giành hạng nhất thì sao?"
Hiệu trưởng cười nói: "Tôi hiểu rõ thực lực của em, đến cả Tạ Tương Lê cũng phải hỏi bài em. Có điều, nếu em phát huy thất thường thì bọn tôi cũng sẽ đánh giá xem xét từ nhiều phương diện, em không cần lo lắng, chỉ cần phát huy cho tốt là được."
Đầu tiên là uy hiếp, sau đó là dụ dỗ, cuối cùng còn nói hai câu dễ nghe.
Tôi không khỏi vỗ tay: "Phát huy à, nhất định em sẽ phát huy thật tốt."
Hiệu trưởng rất hài lòng, đích thân đưa tôi rời phòng làm việc.
Hết tiết học buổi chiều, tôi lại đẩy cửa văn phòng của hiệu trưởng ra.
Ông ta cười với tôi: "Sao rồi? Em gặp khó khăn gì sao?"
Tôi xoay người nhặt một cây bút rơi ở dưới gầm bàn ông ta lên: “Em bất cẩn làm rơi bút."
Ông ta đưa mắt nhìn tôi rời đi, mỉm cười nói: "Lần sau cẩn thận một chút."
18
Cuộc thi chung của bảy trường là chuyện quan trọng của thành phố.
Trường nào cũng rất xem trọng, điều này không chỉ là đọ sức giữa học sinh mà còn là cuộc đấu tranh ngấm ngầm hoặc công khai của các trường.
Trường thi của tôi ở Ngũ Trung.
Mặc dù tất cả học sinh đều xếp thứ tự ngẫu nhiên, nhưng mấy hạt giống ưu tú của mỗi trường thì gần như các giáo viên đều biết.
Bởi vậy khi tôi vừa vào trường thi, giám thị đã đưa ánh mắt ân cần tới cho tôi.
Dựa theo quy tắc của trường thi, học sinh có thể nộp bài sớm nửa giờ.
Khi tất cả mọi người còn đang giành giật từng giây múa bút thành văn thì tôi đã mỉm cười giơ tay với giám thị.
Đôi mắt thầy ấy toát ra vẻ ngỡ ngàng, mừng rỡ, khâm phục, cũng ra hiệu với tôi: "Có kiểm tra lại lần nữa không?"
Tôi lắc đầu.
Giám thị càng vui mừng hơn, không nhịn được mà ca ngợi: "Không hổ là người đứng đầu Nhất Trung, phần tự tin này, phần thong dong này, phần quyết đoán này..."
Thầy ấy đi về phía tôi, mỉm cười nhìn về phía bài thi của tôi, một giây sau, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Hả?
Giấy trắng??
Tôi không nhìn lầm chứ???!
Lật liên tiếp sáu lần, tôi nộp toàn giấy trắng.
Hành vi này khiến tổ giám thị hoảng hồn.
Hai ngày sau, điểm thi đã có, tôi khiến cả Nhất Trung hoảng hồn hơn.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào số thứ tự trước một trăm từ đầu đến cuối, khó mà tin được: "Vờ lờ, Lục Thiêm Thiêm đâu?"
Mà một bạn học luôn đứng thứ nhất từ dưới lên nhìn thứ hạng của mình thì chẳng hiểu ra sao: "Tôi chỉ được sáu đáp án đúng mà còn đứng thứ hai từ dưới lên này, vị đại thần nào không vượt cả tôi thế?"
19
Trong văn phòng, hiệu trưởng quăng đống bài thi đến trước mặt tôi:
"Lục Thiêm Thiêm, giấy trắng? Thế mà em lại nộp giấy trắng? Có phải em điên rồi không thế!"
Vào giây phút nhìn thấy thành tích, vốn ông ta còn chẳng tin, tưởng rằng máy chấm bài có vấn đề, cực kỳ lo lắng sai người đi lấy bài thi của tôi ra.
Mở ra xem, thật sự là 0 điểm.
Tôi lạnh nhạt nói: "Không điên ạ."
Ông ta chỉ vào mũi tôi mà mắng: "Thế em nghĩ cái gì vậy, đây là thi giữa bảy trường! Thế mà em lại nộp giấy trắng! Em còn muốn lên đại học nữa không thế!"
Tôi cười: "Thi thố giữa các trường chứ không phải thi đại học, em lên đại học và em nộp giấy trắng liên quan gì đến nhau chứ?"
Hiệu trưởng tức giận đến mức đau tim, ông ta ôm ngực nói: "Bởi vì giấy trắng của em mà lần này trường chúng ta không có một ai đứng top 10 toàn thành phố, giờ em còn có thái độ không biết hối cải này."
"Ồ, em sai rồi sao?"
"Đương nhiên là sai rồi!"
"Em sai ở đâu?" Tôi trố mắt nhìn, mở miệng trước khi ông ta mắng tôi: "Em đứng đầu nhiều lần, cố gắng giành được suất tuyển thẳng, các thầy không nói không rằng đưa cho một đứa khác, trái lại còn chỉ trích em không rộng lượng, ép em nhường lại, nếu thành tích không phải nhân tố quyết định, vậy em thi được bao nhiêu điểm là chuyện của em, kể cả có nộp giấy trắng thì em chưa ngại cũng thôi, các thầy tức giận làm gì?"
"..."
"Với lại, em sai ở đâu? Sai ở chỗ không nghe lời các thầy à? Hay là sai ở chỗ không nén giận?"
Mặt hiệu trưởng chuyển từ đỏ sang xanh, tức đến nỗi cả người run lên: "Em, em cút cho tôi."
Tôi gật đầu: "Em có thể cút, nhưng nếu như mấy người xin em về..."
20
Ông ta lườm nguýt tôi: "Không đời nào, trường học chúng tôi tuyệt đối không cho phép dạng học sinh có thái độ xấc xược như em tồn tại! Tôi sẽ lập tức đuổi học em! Trình báo lên trên để em không thể tham gia thi đại học được nữa!"
Tôi cười lạnh nói: "Nhanh lên kìa, ai thèm chứ."
"Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng." Hiệu trưởng lấy con dấu ra, vừa run tay vừa viết vừa mắng: "Bị Nhất Trung đuổi, cho dù thành tích của cô có tốt thì sao chứ, trường học khác dám nhận cô à? Lấy bối cảnh gia thế của cô, cô cho rằng đời này cô còn bước vào sân trường được nữa sao?"
Khi vào cấp ba là lúc tôi lập ước định với bố tôi, tôi đã thề rằng sẽ tự chứng minh cho bố xem.
Bởi vậy nên tôi đã giấu tất cả mọi người về bối cảnh gia đình tôi.
Giờ hiệu trưởng đuổi tôi, ký tên đóng dấu chứng minh lên đấy, còn vứt xuống trước mặt tôi: "Cút."
Tôi nhặt lên, phủi bụi bặm đi rồi trơn tru cút.
Lúc đầu tôi không có ý làm lớn chuyện.
Nói thật ở mức này thì tôi vẫn giải quyết được, vấn đề lớn nhất chỉ là tôi phải tự đi học và tự thi đại học thôi.
Nhưng mà ngày thứ hai, anh tôi và chị dâu nghiêm túc đặt một tờ đơn xin duyệt đến trước mặt tôi, hỏi: "Thiêm Thiêm, chuyện này là thế nào."
Tôi cầm lên xem, ánh mắt hơi trầm xuống.
Phía trên là một bản yêu cầu xử lý, lời ít ý nhiều nói thẳng là lần này tôi có hành vi gian lận trong kì thi chung các trường, mà người báo cáo, rõ ràng là thầy hiệu trưởng của tôi.
21
Gian lận kỳ thi chung các trường và kỳ thi Vật Lí có độ nghiêm trọng khác nhau.
Cái sau thì chỉ cần bố Phương Ti Vũ nhờ chút quan hệ là sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, bởi vì liên quan về mặt lợi ích không quá rộng, vậy nên rất dễ bí mật giải quyết.
Nhưng cái trước chỉ cần làm căng thì sẽ bị cấm thi đại học.
Nếu như là một học sinh không có thế lực thì không có cửa khiếu nại, có lẽ cả đời này sẽ bị hủy luôn.
Anh tôi cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội nói: "Thiêm Thiêm yên tâm, chuyện này anh sẽ giải quyết giúp em, em chỉ cần yên tâm chuẩn bị thi đại học là được."
Cách thời gian thi đại học chỉ còn không đầy một tháng, tôi nghĩ một lát rồi nói với anh trai: "Vâng ạ."
"Có điều chắc hiệp ước của em và bố không thể giữ được."
"Không sao ạ."
"Anh sắp xếp cho em vào Tam Trung trước nhé."
"Dạ."
Thế là một tháng sau, tôi lấy thân phận học sinh của Tam Trung tham gia thi đại học.
Nửa tháng sau, thành tích thi tốt nghiệp cấp ba đã được công bố, tôi dùng 731 điểm để đoạt được hạng nhất trong kì thi đại học.
Trong văn phòng hiệu trưởng của Nhất Trung, tất cả giáo viên nhìn thấy xếp hạng thì không thể tin được: "Lặp lại lần nữa, hạng nhất là ai?!"
Hiệu trưởng nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính, vì phẫn nộ và đố kị mà đôi mắt đỏ bừng cả lên: "Sao Lục Thiêm Thiêm lại chạy tới Tam Trung rồi?! Không phải tôi đã bảo các người hủy hoại nó cho tôi rồi à? Dựa vào đâu tôi không chiếm được mà để hời cho Tam Trung!"
Thầy giám thị nơm nớp lo sợ: "Rõ ràng bọn tôi đã xử lý theo lời ngài đề ra rồi ạ..."
"Đi! Làm rõ ràng cho tôi!"