Chương 1 - Con Trai Tôi Bảo Vệ Ả Nhân Tình Của Ba Nó
CON TRAI TÔI BẢO VỆ Ả NHÂN TÌNH CỦA BA NÓ
Tác giả: Thanh Thần
Edit: Thanh Tiếu Quân
Chồng tôi ngoại tình, và để che giấu cho gã đi hú hí với kẻ thứ ba, con trai tôi cứ nằng nặc đòi ăn kem ở cửa hàng đối diện, bắt tôi phải đi mua cho nó.
Trong lúc xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, thằng bé đã biến mất, tôi hoảng loạn tìm kiếm nó thế là bị xe tông trúng.
Nhưng sau đó cả hai cha con bọn họ không hề có một chút áy náy nào.
Thẩm Tây Thần khó chịu trách móc: "Tôi đã nói rồi, tôi với cô ấy chẳng có gì cả, cô có thể thôi làm loạn được không?"
Ngay cả con trai cũng tỏ vẻ mệt mỏi lên án mẹ ruột nó: "Mẹ lớn rồi mà không biết nhìn đường khi qua đường à? Đáng đời mẹ bị tai nạn, lần này chắc là nhớ lâu đấy nhỉ?!"
Khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi.
1
Ban đầu, chồng tôi nói tối nay phải làm thêm ở công ty, không về nhà ăn tối, nhưng lại cùng với cô giáo dạy piano của con trai xuất hiện ở tiệm hoa bên đường.
Thẩm Tây Thần, người luôn không hiểu lãng mạn là gì, đích thân chọn cho cô ta một bó hồng Mantra đẹp mắt.
Người phụ nữ nhận hoa, gương mặt tràn đầy nụ cười e lệ.
Con trai tưởng tôi không nhìn thấy, nó vội vàng kéo tay tôi quay người lại rồi chỉ về phía một tiệm kem đối diện:
"Mẹ, con muốn ăn kem, mẹ đi mua cho con lẹ đi."
Dù trái tim tôi như bị hàng nghìn mũi kim đâm, thậm chí muốn lao lên chất vấn anh ta. Nhưng tôi vẫn không muốn con trai thấy cảnh này, tôi muốn kéo con trai đi cùng nhưng nó lại khó chịu giật tay ra.
"Mẹ tự đi đi, con đợi ở đây là được."
Nơi này rất gần trường học của con trai nên tôi cũng không từ chối, hàng xếp dài ở tiệm kem đối diện. Tôi vừa xếp hàng vừa ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng con trai, đảm bảo sự an toàn của nó.
Xếp hàng nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mua được kem, nhưng khi tôi quay lại, bên kia đã không thấy bóng dáng con trai đâu nữa. Tôi hoảng loạn vô cùng, khi qua đường do quá căng thẳng không để ý, bị một chiếc xe đâm phải.
Trước khi ngất đi, trong tầm nhìn bị máu làm mờ, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cây kem bị vỡ tan trên mặt đất.
Đó là vị socola hạnh nhân mà thằng bé thích nhất.
2
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, y tá có chút không đành lòng nói với tôi: "Họ đã liên lạc với gia đình của chị rồi, nhưng bên đó có vẻ bận việc, không thể dành thời gian đến được. Chị nghĩ xem có cần liên lạc với người thân khác đến chăm sóc không."
Tôi không quan tâm đến bản thân mình, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra tung tích của con trai.
Tôi gọi liên tiếp cho Thẩm Tây Thần ba cuộc, đến cuộc thứ tư mới cuối cùng cũng kết nối được.
"Tôi đã nói rồi, tôi đang làm thêm, tôi rất bận, cô có thể đừng làm phiền tôi nữa không?"
Thái độ của anh ta vô cùng tệ, nhưng lúc này tôi cũng chẳng quan tâm đến những điều đó: "Tôi bị tai nạn xe rồi, con trai biến mất ở cổng trường, anh mau đi tìm đi."
Chưa kịp đợi Thẩm Tây Thần nói, tôi đã nghe thấy giọng chế giễu của con trai từ đầu dây bên kia: "Chắc chắn lại là mẹ bịa chuyện để bố về nhà tìm thôi, thật ngớ ngẩn."
Tiếp theo đó là một giọng nói dịu dàng vang lên: "Tử Dịch, con đừng nói mẹ như vậy, mẹ nghe thấy sẽ buồn đấy."
"Con đâu có nói sai, cứ ba ngày một thì mẹ bận giả bệnh, vốn bố con đã bận công việc, mẹ còn cứ làm phiền, chẳng bằng được một nửa của cô Ôn."
Điện thoại trượt khỏi tay, không biết từ lúc nào đã bị ngắt cuộc gọi. Trái tim tôi như bị một bàn tay lớn siết chặt, không thở nổi. Trước đây con trai cũng không ít lần nói trước mặt tôi rằng nó rất thích cô giáo Ôn. Nó cảm thấy cô giáo Ôn xinh đẹp lại dịu dàng, không giống như tôi, hung dữ thích quản nó.
Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng trẻ con không biết gì nên cũng không để ý lắm.
Lần này… Tôi cũng biết đau lòng mà…
3
Điện thoại gọi đến vào lúc nửa đêm.
Hai cha con về đến nhà mới nhận ra rằng tôi thực sự đã gặp tai nạn xe. Khi họ đến bệnh viện, trên mặt có chút mệt mỏi, chắc hẳn là do hôm nay đi chơi cả ngày bên ngoài. Về chuyện tôi gặp tai nạn xe, Thẩm Tây Thần chỉ nhíu mày: "Sao lại bất cẩn như thế chứ?"