Chương 2 - Con Trai À Chào Nhé!

Con trai à chào nhé !

————————

*Tên do editor tự đặt

Tác giả: 紫罗兰

Edit: Tam Tỉ Muội

03.

Trên hành lang yên tĩnh, tôi thong thả đi theo Lục Minh Thành lên sân thượng.

Cảnh tượng này tôi cảm thấy rất quen thuộc, nó giống hệt lúc chúng tôi bàn chuyện ly hôn của kiếp trước.

“ Hiệp Vân, tôi không muốn tranh cãi với cô nữa, quyền nuôi con trai và căn nhà cũ ở ngoại ô, tôi cho cô chọn một trong hai.”

Lục Minh Thành dựa người vào ban công, tay châm điếu thuốc.

Khuôn mặt góc cạnh của anh ta ẩn hiện trong khói và ánh lửa, trông có chút kỳ lạ.

Tôi và Lục Minh Thành đã yêu nhau từ khi còn học đại học, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn.

Sau đó tôi tiếp học lên cao học và lấy được bằng tiến sĩ tài chính.

Còn Lục Minh Thành thì học vị cử nhân, tốt nghiệp xong thì đi làm, làm việc chăm chỉ cần ấy năm leo lên được chức quản lý trong công ty.

Nhưng không nghĩ đến, sau khi anh ta thăng chức, việc đầu tiên anh ta làm chính là ly hôn với tôi.

Sau khi kết hôn, chúng tôi đã cùng nhau mua một căn nhà thương mại rộng khoảng 80 mét vuông trong trung tâm thành phố, mới chỉ trả hết khoản vay mua trả góp trong năm nay.

Ngoài ra, nhà họ Lục còn có một căn nhà cũ ở ngoại ô, nhưng nó ở một nơi xa xôi có cơ sở vật chất kém phát triển.

Hơn nữa căn nhà này còn đang trong tình trạng đổ nát, không thể ở và mất giá trị.

Lấy ngôi nhà đó để ra điều kiện với tôi, nói thẳng ra là đang coi khinh người khác.

Kiếp trước, tôi rất yêu thương chiều chuộng con trai, nên đã lựa chọn quyền nuôi con mà không hề đắn đo, cân nhắc.

Nhưng bây giờ bọn họ không biết được là, căn nhà cũ đó đang nằm trong kế hoạch quy hoạch và giải tỏa làm đường sắt cao tốc của thành phố và nông thôn.

Chỉ là chính sách này trước mắt vẫn đang được giữ bí mật và không có ai biết về nó.

Tính theo thời gian của kiếp trước thì chỉ 2 tháng nữa thôi, kế hoạch này sẽ được thực hiện.

Kết quả là, Lục Minh Thành không những có căn nhà tốt ở trong trung tâm thành phố, còn được khoản tiền đền bù khổng lồ giải tỏa mặt bằng.

Thậm chí sau này, ngay cả đứa con trai cưng của tôi dày công nuôi nấng đã chủ động quay về bên cạnh anh ta.

Rõ ràng Lục Minh Thành ngoại tình là lỗi sai của anh ta, dựa vào cái gì mà người chịu khổ cứ phải là tôi?

Tôi nắm chặt lòng bàn tay của mình, cúi đầu che đi sự căm hận trong mắt.

“ Tôi chọn...”

“ Cô quả nhiên muốn quyền nuôi con trai đúng không?”

“ Không, tôi muốn căn nhà cũ đó!”

Nhìn khuôn mặt khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn chán ghét của Lục Minh Thành như thể anh ta biết rất rõ về tôi, tôi đành phải cắt ngang suy đoán của anh ta.

Anh ta giật mình, điếu thuốc đang cháy dở trên đầu ngón tay bị bẻ gãy.

Một lúc lâu sau, trên mặt Lục Minh Thành đầy vui mừng nói:

“ Cô nói thật?”

“ Ừ.”

“ Được, được, được rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi tìm luật sư để soạn hợp đồng và công chứng.”

Thấy tôi đồng ý, Lục Minh Thành thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta thậm chí còn không thèm nhìn tôi, quay người đi xuống tầng gọi cho người phụ nữ đó.

Giọng nói nhẹ nhàng, lời nói ngọt ngào.

Dưới sự bồi dưỡng của tôi nhiều năm, Lục Viễn không những đa tài đa nghệ, mà còn có thành tích vượt trội.

Chỉ cần giống như kiếp trước, nó giành được giải thưởng trong các cuộc thi toán học quốc tế, nó sẽ có thể chắc chắn được nhận vào đại học Thanh Hoa.

Về khoản này, thì Lục Minh Thành khôn ngoan biết tính toán hơn tôi.

Một đứa con trai tiền đồ rộng mở học một ngôi trường danh giá, và một căn nhà cũ tồi tàn đổ nát.

Anh ta đương nhiên là sẽ chọn vế trước.

Chỉ là kiếp trước tôi đã liều mạng để tranh chấp quyền nuôi Lục Viễn, anh ta mới thua cuộc.

Nhưng đời này, đứa con trai ngỗ nghịch này tôi sẽ không cần nó nữa.

Không có tôi, có lẽ Lục Viễn sẽ không thể thành công được như đời trước.

Việc quan trọng nhất lúc này, là tôi phải lấy được căn nhà cũ đó.

Còn về “mặt” của hai bố con nhà họ, thì sau này cứ từ từ mà “ tát” vào mặt họ.

04.

Sau khi Lục Viễn trở về nhà ý chí và tinh thần rất sa sút, cộng với giận tôi, nên nó đã nhốt mình trong phòng không ra ngoài.

Cho đến buổi chiều ngày hôm sau, nó mới xông vào phòng khách với vẻ mặt không tình nguyện.

“ Tại sao mẹ không nấu cơm chứ, đến chiều rồi đó, mẹ muốn để con ch đói sao?”

“ Không phải tối qua con nói mình có ch đói cũng không ăn cơm mẹ nấu sao, hơn nữa mẹ cũng không phải giúp việc nhà con, muốn ăn thì tự mình nấu đi.”

Tôi nhếch môi mỉm cười rồi đá hộp đồ ăn sẵn mua về dưới sofa sang một bên.

Tôi đã làm công việc nấu cơm rửa bát cho người khác hơn chục năm rồi, khi không cần phải làm công việc này nữa tôi cảm thấy rất vui.

Nhưng Lục Viễn không đồng ý, nó vốn được nuông chiều, hơn mười năm nay chưa từng đụng qua công việc nấu nướng này, ngay lập tức liền cảm thấy tủi thân:

“ Con không biết nấu, mẹ nấu cho con đi.”

“ Không rảnh, mẹ bận rồi.”

Tôi gõ máy tính, tôi thành thục kiểm tra xem tình hình thị trường tài chính của gần đây, và nộp thêm vài bộ hồ sơ xin việc.

Không ngờ nó lại cười giễu cợt nói:

“ Mẹ bận tìm việc à? Úi cha, mẹ sống dựa vào nguồn thu nhập của bố con và làm nội trợ thì tìm được công việc gì chứ?”

“ Chả trách bố muốn ly hôn với mẹ, không hiểu tình yêu là thế nào cũng không hiểu đàn ông.”

“ Mẹ mau đi nấu cơm cho con, nếu mẹ đối với con tốt một chút, nói không chừng con sẽ nói vài câu tốt về mẹ với bố.”

Tay tôi bỗng dừng lại, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.

Sau khi sinh con, tôi đã hy sinh tương lai và sự nghiệp của mình để làm hậu phương lo toan việc gia đình, cho chồng yên tâm làm việc.

Bao nhiêu năm qua, tôi đã làm việc chăm chỉ và đảm đương việc nhà mà không hề phàn nàn.

Suốt ngày dùng đồ skincare rẻ tiền nhất, mặc quần áo đi giày giảm giá, tôi đã tự biến mình thành một người phụ nữ luống tuổi có chồng.

Nhưng lại không lấy được chỉ một chút lòng biết ơn của con trai.

Nó chỉ cảm thấy mẹ nó là một người vô dụng, làm nội trợ, dựa dẫm vào bố để sống.

“ Việc này không liên quan gì đến con, rảnh rỗi thì quản cho tốt bản thân con đi, cẩn thận đừng để bị đói ch.”

Tôi tiếp tục gõ máy tính, lười nói chuyện với nó.

Mấy ngày qua, trong tủ lạnh trống trơn không để cái gì, tôi không mua đồ và cất vào trong đó nữa.

Lục Viễn rất khó chịu trước sự thờ ơ của tôi, nhưng cũng chẳng làm được gì.

Lúc này, chuông của đột nhiên vang lên.

“ Tiểu Vân, mở cửa!”

...

@紫罗兰