Chương 8 - Con Rơi Của Bố Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đầu ngón tay tôi lạnh toát, tiếp tục lật xem.

Báo cáo rất dài, rất chi tiết.

Từ khi Tô Kiến Quốc và Lưu Quế Phương sinh ra, đến lúc họ kết hôn, rồi làm sao từ một huyện nhỏ ở quê chuyển đến thành phố lớn này.

Sau đó, tôi nhìn thấy một trang quan trọng nhất.

Một bản sao thỏa thuận đã ngả màu, hơn hai mươi năm trước.

Đó là một bản… hợp đồng nhận nuôi.

Người được nhận nuôi: Tô Trạch.

Người nhận nuôi: Tô Kiến Quốc, Lưu Quế Phương.

Đầu tôi “oành” một tiếng, trống rỗng.

Tôi không phải con ruột của họ.

Ý nghĩ ấy khiến toàn thân tôi run rẩy dữ dội, nhưng kỳ lạ thay, ngoài sự choáng váng ban đầu, thứ chiếm trọn lòng tôi lại là một cảm giác… nhẹ nhõm đến lạ thường.

Tôi tiếp tục đọc xuống dưới.

Bản báo cáo viết rằng, bố mẹ ruột của tôi là một cặp vợ chồng làm kinh doanh.

Năm xưa, vì biến cố lớn trong việc làm ăn, họ rơi vào nguy cơ phá sản nên buộc phải giao tôi – lúc đó còn là đứa trẻ bọc tã – cho đôi vợ chồng họ hàng xa là Tô Kiến Quốc và Lưu Quế Phương nuôi dưỡng.

Họ đã để lại một khoản phí nuôi dưỡng khổng lồ, gửi vào một quỹ tín thác, có quy định rõ ràng sẽ giao lại cho tôi khi tôi trưởng thành.

Thế nhưng, vợ chồng Tô Kiến Quốc không những giấu nhẹm sự thật về khoản tiền ấy với bố mẹ ruột tôi, mà còn dùng thủ đoạn phi pháp để tiêu sạch quỹ tín thác đó từ khi tôi còn nhỏ.

Đợi đến khi tôi trưởng thành, có khả năng kiếm tiền, bọn họ lại tiếp tục hút máu tôi một cách không chút ngượng ngùng.

Lý do khiến họ tàn nhẫn với tôi đến vậy, không chỉ là vì tham lam.

Mà còn vì sợ.

Sợ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ phát hiện ra sự thật.

Sợ rằng một ngày nào đó, bố mẹ ruột tôi sẽ quay lại tìm tôi.

Cho nên, tại sảnh giao dịch hôm đó, khi họ tưởng rằng lời nói dối sắp bị bóc trần, họ mới trở nên cuồng loạn đến thế, muốn dẫm tôi xuống bùn, muốn định nghĩa tôi là một “kẻ điên”.

Bởi vì chỉ có lời của một kẻ điên, mới không ai tin.

“Người họ hàng xa…”

Tôi lẩm bẩm đọc bốn chữ ấy.

Thì ra, đó không phải là lời vu khống tuỳ tiện lúc nóng giận.

Mà là—trong lòng họ, tôi chính là như thế.

Trang cuối cùng của bản báo cáo là vài bức ảnh.

Trong ảnh là một cặp vợ chồng trung niên nhã nhặn, tao nhã, đường nét trên khuôn mặt có bảy tám phần giống tôi.

Báo cáo viết rằng, biến cố năm xưa của họ đã qua từ lâu, giờ đây sự nghiệp còn phát triển rực rỡ hơn trước, và suốt bao năm qua họ chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tôi.

Tay tôi run run, khẽ chạm vào khuôn mặt người đàn ông trong tấm ảnh.

Nước mắt, không hề báo trước, cứ thế lặng lẽ rơi xuống trang giấy.

Đó không phải là nước mắt vì bi thương.

Mà là nước mắt của một người đã đi trong bóng tối quá lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.

Cố Thiên bước đến, nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi.

“A Trạch, mọi chuyện qua rồi.”

Tôi tựa vào lưng ghế, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, gật đầu thật mạnh.

Phải, tất cả… đều đã qua rồi.

Cái người tên Tô Trạch, từng bị bao lời dối trá bọc quanh, từng bị rút cạn máu để nuôi người khác, đã chết ngay hôm đó—trên bậc thềm của sảnh giao dịch.

Người đang sống hiện tại là một tôi hoàn toàn mới.

Cuộc đời mới của tôi, không bắt đầu từ việc quên đi.

Mà bắt đầu từ giây phút này, khi tôi biết được toàn bộ sự thật, khi tôi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng trong bức ảnh ấy, tôi mới thật sự bắt đầu sống.

Trên bàn làm việc, tập brochure của “Kế hoạch Khởi Hành” lặng lẽ nằm đó.

Ánh nắng rọi lên bìa, bốn chữ ấy như phát ra ánh sáng.

Nó không chỉ là ánh sáng dành cho người khác.

Mà còn là ánh sáng của chính tôi.

Con đường của tôi, chỉ vừa mới bắt đầu.

HẾT

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)