Chương 15 - Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa
Lúc đầu tôi cũng không biết, nhưng sau khi hắn ta say rượu nói thật thì tôi mới biết điều đó.
Ở Sơn Quỷ trấn, sau khi Đỗ Trạch Thần quỳ xuống trước mặt người anh trai nối khố được cho là không có tài cán gì, thì cái tên Đỗ Quý Xuyên vọt lên trở thành chủ đề trung tâm.
Đỗ Quý Xuyên đã khoe khoang với tôi cả chục lần: “Hắn quỳ xuống trước mặt tôi và thừa nhận tôi lợi hại hơn, thật là sảng cmn khoái!”
“Đáng lẽ nên thu lại những lời nói đó và phát đi phát lại, giữ nó như báu vật gia truyền nhỉ!”
Mặc dù Đỗ Quý Xuyên là một lệ quỷ với chấp niệm sâu sắc, nhưng nguyên nhận lại nằm ở Đỗ Trạch Thần. Bây giờ chấp niệm đã hóa giải, dĩ nhiên anh ta sẽ đối xử thân thiện với tôi.
Tôi hắc hắc cười: “Anh có con cháu không, còn có bảo vật gia truyền nữa.”
“Ừ nhỉ?.”
Tôi nhích lại gần hắn ta một chút, nói bóng gió: “Ở chỗ tôi có sẵn nè, anh có muốn hay không…”
“...suy nghĩ một chút?”
Lời nói để Đỗ Quý Xuyên làm cha của đứa nhỏ còn chưa kịp nói hết, một bàn tay từ sau gáy đột nhiên vươn ra kéo tôi vào lòng.
Là hơi thở lạnh lẽo vừa giống như sương mai lại giống như sương mù dày đặc.
Giọng nói cũng lạnh lùng: “Huynh trưởng, suy nghĩ kỹ rồi làm.”
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được Đỗ Quý Xuyên rùng mình một cái, tỉnh rượu hơn phân nửa, anh ta nhìn người đến đây rồi lại nhìn tôi.
“Vợ chồng cãi nhau, cũng không thèm để ý đến cẩu độc thân, cáo từ đây! Hức!”
Nói xong liền biến mất nhanh như chớp.
Đỗ Trạch Thần sau khi xử lý xong người ca ca ngốc nghếch của mình thì cũng có ý định rời đi.
Tôi diễn lại chiêu cũ là giả vờ đau bụng, trong lúc anh ta bối rối thì nhanh chóng dùng sợi dây đỏ cuốn lấy anh ấy.
Đây là thứ tôi nhặt được từ chiếc giường bừa bộn của mình ngày hôm đó. Sau đó thì đại nương cũng thỉnh thoảng đến trò chuyện cùng tôi. Bà ấy nói cho tôi biết rằng, Đỗ Trạch Thần đã dùng sợi dây đỏ này khâu lại phần âm hồn đã thiếu mất một nửa của anh ấy, hiện tại âm hồn đã trở về, sợi dây tự nhiên cũng sẽ rơi ra.
Vì vậy, ngay từ lúc đầu tôi đã sớm biết người của đêm đó chính là anh ấy.
28.
Vì sao anh ấy muốn đem âm hồn ký gửi trên người tôi?
Tôi hỏi lại đại nương nhưng lần này bà ấy không trả lời chi tiết cho tôi nghe, chỉ cười một cách thần bí.
“Để lấy hồn dưỡng hồn.”
Đỗ Trạch Thần sử dụng âm hồn để khóa tôi lại, cho nên đời này, tôi sinh ra không chỉ là người của Nhị công tử Đỗ gia, mà còn có thể sinh con trai cho anh ta mà không bị ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Nhưng tôi không cười nổi, anh ta đã phòng ngừa tất cả chu đáo rồi, tại sao bây giờ lại tránh mặt tôi?
Rất vất vả mới tóm được anh ta, tôi không khỏi tức giận và ủy khuất nói: “Đến đây nói thử xem, tại sao lại can thiệp vào chuyện của tôi?”
Giọng nói ôn nhu từ bên kia vang lên: “Nàng là người của ta.”
Tôi không phục nói: “Tôi đã đồng ý chưa?”
Anh bay đến giơ bó hoa hồng đỏ lên: “Ta đồng ý là được.”
Tôi quay lại, nhìn vào mắt anh ấy và hỏi: “Vậy tại sao anh lại tránh mặt tôi?”
Đỗ Trạch Thần sững người, bó hoa dần biến thành một chiếc mặt nạ bạc cổ xưa trong tay anh.
Anh vuốt ve chiếc mặt nạ, im lặng một chút rồi mở miệng.
Đỗ Trạch Thần nói, anh ấy đem âm hồn khóa trên người tôi nên tôi mới liên tục gặp phải những tai họa, thế là anh ấy nuôi dưỡng tôi ở bên cạnh để bảo vệ cho tôi.
Anh ấy lo lắng cho kiếp số của tôi, cũng lo sợ tình cảm quyến luyến của tôi sẽ trở thành chướng ngại, nên anh ta liền tự mình hủy đi tuổi thọ của quỷ, bỏ đi thân phận sư phụ, âm thầm bảo vệ tôi.
“Ta đã làm nàng đau lòng.” Anh ấy có vẻ bất đắc dĩ: “Có lẽ nàng hy vọng cả đời này ta nên làm sư phụ của nàng.”
Tôi: “...? Vậy anh vĩnh viễn làm người sư phụ đã chết của tôi đi.”
Nước mắt lưng tròng, tôi buông sợi dây đỏ ra, ra lệnh tiễn khách.
Đỗ Trạch Thần không rời đi, anh ấy nâng cằm tôi lên và quan sát kỹ lưỡng.
“Chỉ e là không được đâu.”
Vừa nói vừa ôm tôi vào lòng.
Khóe môi anh cong lên thành một vòng cung xinh đẹp: “Ngày đó là ta thuận theo ý của huynh trưởng, thỏa mãn chấp niệm của huynh ấy.”
Tôi nghiêng đầu không hiểu, mặc cho anh ấy đem tôi đặt lên giường.
“Ta nhớ là đã dạy nàng rồi, muốn hóa giải chấp niệm của lệ quỷ, tương tự như việc hoàn thành tâm nguyện của đối phương, đây gọi là độ hóa.”
Tôi chợt bừng tỉnh, muộn màng hỏi: “Vậy tâm nguyện của anh là gì?”
“Cưới nàng làm vợ.”
Nghe xong, tôi cười thỏa mãn ra tiếng.
Đỗ Trạch Thần thở dài một hơi: “Không diễn nữa à?”
Đúng vậy, anh ấy là người nuôi tôi lớn lên, sao lại không biết tôi đang diễn kịch cơ chứ.
Giờ thì tôi đã nghe được những gì mà tôi muốn nghe, thu lại nước mắt: “Đỗ Trạch Thần, em cũng có một bí mật muốn nói với anh.”
Bàn tay đang đắp góc chăn của anh ấy chợt khựng lại, nhìn tôi nghi ngờ.
“Em cũng đã độ hóa đại nương rồi.”
Tôi đã thỏa thuận với bà ấy, hoàn thành chấp niệm yêu thương con của bà.
Lúc trang điểm, tôi đã nói ra ước nguyện của tôi với bà ấy, đời này tôi không gả cho quỷ, cũng không lấy chồng, chỉ gả cho Đỗ Trạch Thần.
Nhưng tôi sẽ không nói với anh ấy đâu!
[HOÀN]