Chương 13 - Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa
Không thấy tôi trả lời, bả vai của anh ấy ngày càng cứng ngắc.
Sau một lúc yên lặng, anh ấy xoay người lại, chỉ vào cánh cửa để tôi đi, nói rằng đã chuẩn bị hết mọi thứ, kêu tôi đi thật xa và đừng quay trở lại.
Tính tôi bướng bỉnh, không những không bỏ đi mà còn lớn gan ôm lấy anh.
Anh muốn đẩy tôi ra nhưng tôi giả ho hai tiếng thì tay anh lại đỡ lấy tôi.
Tôi nhanh chóng gỡ bím tóc của mình, đem sợi dây buộc tóc màu đỏ quấn quanh cổ tay của cả hai.
“Sau khi lớn, thiếu gia không cho phép tôi tới gần, tôi còn tưởng rằng anh chán ghét tôi rồi chứ, cho nên chỉ có trong mộng thì tôi mới có thể bắt được anh.”
Tôi đắc ý giơ tay lên: “Bây giờ tôi thật sự đang trói thiếu gia lại nè.”
Đỗ Trạch Thần xõa mái tóc dài của tôi ra, dùng tay buộc sợi dây màu đỏ luồn qua nó, từ trên xuống dưới, cuối cùng thì đang đi trên lưng của tôi, tê tê dại dại, cảm giác chân thực khác hoàn toàn với giấc mơ.
Anh di chuyển lặng lẽ, thận trọng.
Tôi an ủi anh: “Ai rồi cũng sẽ chết đi, tôi muốn ở bên thiếu gia.”
Nhưng đến lúc phải chết, tôi lại có chút không nỡ, tôi nói với Đỗ Trạch Thần: “Đời này tôi có một điều tiếc nuối.”
Anh nhẹ nhàng hỏi đó là gì.
“Trên sách nói, kết thành phu thê thì nhất định phải có hôn lễ.”
“Ý của nàng là tam thư lục sính sao?”
Tôi gật đầu: “Kiếp sau, nếu như thiếu gia không đủ khả năng, dạm hỏi cũng được, tôi muốn phụng bồi thiếu gia.”
Đôi mắt anh đỏ hoe: “Được, ta đợi nàng.”
Dường như tôi đã trải qua cả cuộc đời, nhưng nó chỉ là một cái chớp mắt.
Đại nương cất kỹ đèn kéo quân, tôi hỏi bà: “Không sợ sau khi tôi biết những chuyện này sẽ chống lại dì sao?”
Đại nương không hổ là đại nương, bình tĩnh nói: “Con không dám đâu.”
Đúng vậy, tôi thật sự không dám.
Bà ấy đã đi theo Đỗ Trạch Thần nhiều năm như vậy, nên chỉ có bà ấy mới biết cách gọi âm hồn trở về.
Biết trước quá khứ của những điều này, tôi càng cam tâm tình nguyện phối hợp với bà.
Tôi trở thành thuốc bổ giúp con trai của bà, bà ấy giúp tôi đem âm hồn trả lại cho chủ nhân của nó.
Đây mới chính là mục đích của cuộc hợp tác.
24.
Tôi không thèm để ý Đỗ Trạch Thần đã dùng hai thân phận để lừa dối tôi, cái tôi quan tâm chính là anh ấy sắp mất đi hình thần rồi, nhưng anh ấy lại giả vờ không sao và không nói cho tôi biết.
Lần này vì bảo vệ tôi, nhất định anh ấy sẽ không để tôi đạt được như ý nguyện, càng ngày càng xa cách tôi.
Khi tôi bước vào sảnh trong, một mảnh đỏ chót, đại nương trang điểm cho tôi, bà nói muốn tôi trở thành tân nương xinh đẹp nhất mà gả cho con trai của bà.
Bà ấy thở dài: “Tiểu thư xinh đẹp như vậy, khó trách Nhị công tử nguyện ý đem linh hồn cho con.”
Được khen đẹp thì ai mà không vui, nhưng hiện tại tôi không vui nổi.
Tôi nhớ khi còn nhỏ, lão sư phụ ghét bỏ chiếc mũi và đôi mắt nhỏ này, nói là sao trưởng thành rồi mà vẫn còn nhỏ như vậy.
Tôi kết luận: “Thảo nào khi còn nhỏ tôi lại lôi thôi xấu xí chết đi được mà ông ấy cũng không vứt bỏ tôi, hóa ra hồn phách của ông ta trên người tôi nên không thể bỏ được.”
Tôi không biết tại sao linh hồn của anh ấy lại ở trên người tôi, nhưng tôi biết, nếu thứ này không ở trên người thì anh ấy sẽ rất nguy hiểm.
Lần trước anh ta xông vào từ đường cứu tôi, vốn dĩ linh hồn không toàn vẹn phải chịu nỗi khổ lăng trì, lại bảo vệ tôi ở sân nhỏ, chống lại sự khiêu khích của chúng quỷ, vốn dĩ đã lực bất tòng tâm.
Nếu như không phải tôi lén quan sát, phát hiện cái bóng của anh càng lúc càng mờ nhạt, suýt chút nữa cũng bị anh ấy lừa gạt.
Tiếng chuông và tiếng trống nhanh chóng vang lên, bên ngoài có người hô “Giờ lành đã đến”, tôi bị phủ thêm chiếc khăn đỏ trên đầu.
Tiếng bước chân cứng ngắc nặng nề dần dần đến gần.
Tôi nghĩ mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng đến khi xảy ra, tôi vẫn buồn nôn và sợ hãi.
“Đỗ Trạch Thần, cứu em với.” Tôi thầm gọi tên anh ấy.
Hy vọng anh ấy giống như mỗi lần trước đó, đến cứu tôi bảo vệ tôi, nhưng tôi biết lần này sẽ không được như vậy.
Tôi không những không tuân thủ lời hứa hẹn để anh ấy trao tam thư lục sính, cũng không ngoan ngoãn nghe lời mà đã tự lừa dối anh, thậm chí còn hợp tác với đối thủ truyền kiếp của anh để khi dễ anh.
Chỉ e là anh ấy sẽ tức giận đến mức phun máu.
25.
Đột nhiên tôi nhớ đến một cảnh tượng bên trong đèn kéo quân, lúc so tài trèo cây, tôi không nói cho anh ta biết mẹo dùng chân trần thì càng dễ leo lên cây hơn, đợi đến lúc tôi trèo lên cao thì tôi quơ chân trên đỉnh đầu của anh ấy, cười nhạo nói anh ta ngu ngốc.
Anh ta tức giận đỏ cả tai, tránh chân của tôi nên ngã xuống.
Anh ấy đứng lên chỉ vào đôi chân trần của tôi và mắng: “Cô..cô…đồ lừa gạt!” Sau đó tức giận phất tay áo đóng cửa lại, mấy ngày không ra gặp tôi.