Chương 11 - Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa

Tôi gật đầu, dùng sức nắm chặt tay anh ấy, để bày tỏ muốn ôm đùi và sùng bái anh đến mức nào.

 

Anh ngơ ngác vài giây, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, nắm chặt lấy lòng bàn tay của tôi.

 

“Đi theo ta.”

 

19.

 

Màn đêm nặng trĩu, ánh đèn lấp lóe.

 

Đồng hồ trên tòa tháp vang lên vào đúng 12 giờ, chúng quỷ đồng loạt đến bên bờ hồ để thả đèn hoa.

 

Tôi đi theo Đỗ Trạch Thần trèo lên nơi cao nhất của lầu các trong trấn Sơn Quỷ, nơi này vắng vẻ, tầm nhìn lại rộng lớn, rất thích hợp để trò chuyện tâm tình.

 

Chỉ là tôi còn chưa kịp đong đếm nên nói gì thì lại có cái khác đập thẳng vào mắt tôi.

 

Tôi nhìn thấy những ngọn đèn hoa trên mặt nước dần dần xếp thành một chữ, đó là chữ “AN” theo kiểu chữ sách cổ.

 

Hai ngày trước tôi vừa nhìn thấy chữ này trong một cuốn sách.

 

Trong tên của tôi cũng có chữ an, bởi vì sư phụ hy vọng tôi sẽ được bình bình an an.

 

Tôi ngạc nhiên quay người lại, muốn nói với Đỗ Trạch Thần rằng bản thân vừa phát hiện ra một bất ngờ, nhưng ai nhè đột nhiên anh ấy lại khom người sát lại gần.

 

Đôi môi khẽ chạm, tạo thành động tác hôn nhau.

 

Đỗ Trạch Thần không hề né tránh, càng lúc càng làm động tác này sâu hơn.

 

Tôi như bị nước sôi tưới vào não, bất giác đưa tay lên đẩy anh ra.

 

Dù sao thì, tôi tới đây cũng không phải vì cái này.

 

Giây phút bị đẩy ra, sắc mặt của anh khó coi đến tột độ, dưới đáy mắt thậm chí còn xẹt qua một tia tổn thương.

 

Tôi tính nói gì đó, nhưng phía trên mái ngói của lầu các đột nhiên đùng một tiếng sấm thật to, anh trai lệ quỷ đứng ngay trên đỉnh cười “khặc khặc”.

 

Hắn nói với Đỗ Trạch Thần: “Mạng của ngươi, còn có nàng ấy, ta đều phải lấy!”

 

Nói rồi, một con đao máu me to đùng chém thẳng từ trên đầu anh xuống.

 

Đỗ Trạch Thần cau mày, đưa cánh tay phải lên đỡ đao, không buồn để tâm đến sự uy hiếp, chỉ cố chấp đưa tay còn lại về phía tôi.

 

Anh chỉ nói vỏn vẹn hai chữ: “Qua đây.”

 

Tôi đứng tại chỗ bất động, nhìn thân xác bên phải bị chém rời rạc và từ chối: “Anh gạt tôi, vậy thì đừng trách sao tôi cũng gạt anh.”

 

Rồi cơ thể của anh dần dần hồi phục, mỉm cười nói: “Lời này có nghĩa là...?”

 

Tôi lấy chiếc mặt nạ cổ bằng bạc ra.

 

Anh đưa mắt nhìn, liền rút tay lại đút vào túi quần, thở dài nói: “Cũng đúng, nếu ngoan ngoãn nghe lời thì đã không phải là nàng rồi.”

 

20.

 

Đúng vậy, tôi không có ngoan ngoãn nghe lời.

 

Đêm đó, tôi không chỉ quyết định không bỏ trốn, thậm chí sau này còn lẻn vào phòng của Đỗ Trạch Thần, vì muốn là rõ rốt cuộc anh ấy là ai, vì sao lại có chiếc mặt nạ của sư phụ.

 

Đồ vật bày trí trong phòng anh rất ít, một cái kệ sách, một cái bàn, một chiếc ghế gổ, một chiếc giường, món nào cũng không nhiễm bụi trần, cũng không có chút sinh khí nào.

 

Ngoại trừ đóa hoa hồng vẫn tươi tốt như trước.

 

Chắc chắn Đỗ Trạch Thần đã sử dụng cách gì nên mới có thể giữ được nó đến tận bây giờ.

 

Phía sau kệ sách có một căn mật thất, khi mở ra có mật đạo, dài miên man như không có điểm dừng vậy, không biết thông đến chỗ nào.

 

Đợi đến khi tôi đi mỏi hết hai chân mới nhìn thấy tia sáng ở phía trước, sau đi ra khỏi mật đạo, thứ tôi nhìn thấy chính là căn nhà lúc nhỏ tôi ở cùng với sư phụ.

 

Có tiếng chó sủa, tiếng gà gáy, tiếng bò rống từ phía xa, toàn bộ khung cảnh trong quá khứ đều hiện hữu tại nơi này.

 

Mà sư phụ đã mất, hoặc có thể nói là Đỗ Trạch Thần, đang có mặt ở trong này.

 

Nơi này là nhân gian, bên đó chính là vị tri.

 

Tôi không ngờ rằng hai người đó lại chính là cùng một người.

 

Nhưng khi tôi nghĩ tới sự thật này, sự phẫn nộ cùng cảm giác phản bội liền dần dần xộc đến, dường như muốn nhấn chìm tôi vậy.

 

Một bên là sư phụ lông bông quan tâm săn sóc, một bên lại cố tỏ ra xa lạ để giữ khoảng cách với tôi, nhưng lại giữ đóa hoa mà tôi để lại, nói là tôi để trầu co anh, nói tôi là người của anh.

 

Còn tôi thì vẫn là tôi, vẫn ngu ngơ không biết anh ấy là ai.

 

Buồn cười hơn chính là, không biết thân phận của anh ấy, tôi lại ngây ngô rung động.

 

Trêu tôi như vậy vui lắm sao?

 

Không biết đã đứng đó bao lâu, cho lần mò trong bóng tối để quay về, nhưng lại bị một cái bóng đen đánh ngất.

 

Đôi giày thêu hoa cũ kỹ của đại nương chính là khung cảnh cuối cùng tôi nhìn được...

 

21.

 

Sau khi con lệ quỷ đó vút một đao thật nhanh liền quay người nhào thẳng về phía tôi.

 

Tôi không tránh cũng không né, chỉ nhìn Đỗ Trạch Thần, đem toàn bộ thất vọng gom hết lên mặt.

 

“Con không nghe lời, thứ tổn thương chỉ là tính mạng, nhưng những gì sư phụ làm, đã làm tổn thương đến lòng người.”

 

Đỗ Trạch Thần cứu tôi không kịp.

 

Hoặc có thể nói là, anh ấy không hề cứu tôi.