Chương 1 - Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa

Tôi bị quỷ nhắm trúng rồi.

 

Hôm đó ngoài nghĩa địa, tôi tùy tiện vứt một bông hoa cạnh một cái nấm mồ lẻ loi.

 

Về đến nhà tôi mới biết, ba mẹ nuôi đã phối cho tôi một mối minh hôn.

 

Đến đêm khi kèn trống nỗi dậy, một chiếc kiệu u ám tám người khiêng đã dừng ngay trước cửa nhà.

 

Tôi gào thét như điên, vậy mà bọn họ lại nhoẻn miệng cười nghênh đón.

 

“Đi đi, hãy tác thành cho em trai mày, cũng để cho bọn tao lấy lại ít vốn.”

 

Chính vào lúc này, có một người đàn ông mặc trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn bước vào.

 

Trên tay anh ta cầm bông hoa mà tôi đã vứt bừa lúc sáng.

 

Anh hỏi: “Vì sao cô nương đã bỏ trầu cho ta, giờ đây lại gả cho kẻ khác?”

 

1.

 

Tôi là con gái nuôi của nhà họ Lâm, năm 13 tuổi vì đi lạc nên đã bị bắt và bán về đây, trong nhà còn có một người em trai ốm yếu lắm bệnh tật.

 

Dường như trời sinh ra tôi đã có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.

 

Ba mẹ tôi bóp mũi chê bai tôi xúi quẩy, nhưng vẫn ráng mà mua tôi về, bởi vì tôi hữu dụng đối với bệnh của em trai tôi.

 

Tôi không cần ai chỉ dạy mà tự biết được những thứ như làm phép vẽ bùa, có thể trừ ác tránh tà, dùng cách nói thời xưa thì chính là hành nghề “Mao Sơn thuật sĩ”.

 

Ngoài ra thì tôi chẳng được tích sự gì, chỉ là một món đồ “lỗ vốn” mà thôi.

 

Khi vừa mới về đây, bị đánh bị bỏ đói đó là chuyện thường gặp.

 

Nhưng em trai tôi lại bênh tôi lắm.

 

Có hôm đi chăn bò gặp phải mưa to, em ấy đã đứng ngay đầu thôn che dù cho tôi, khi tôi đói em sẽ lén lút đưa chén canh bổ cho tôi uống.

 

Em ấy nói với vợ chồng nhà họ Lâm rằng, tuy rằng An Nhiên không phải con gái của ba mẹ, nhưng chị ấy là chị của con.

 

Giọng nói dịu dàng nhưng kiên định, khiến cho trái tim này ấm áp biết mấy.

 

Cho nên mỗi ngày tôi đều dùng cách để kéo dài mạng sống cho em trai mình.

 

Nhưng những trò mèo đó của tôi, làm sao có thể chống lại được ý trời cơ chứ.

 

Vào ngày này 7 năm sau, cho đến tất đất cuối cùng phủ lên cỗ quan của em trai tôi, vậy mà tôi lại không được rơi một giọt nước mắt nào.

 

Bởi vì tôi không được làm hỏng khuôn mặt đắt tiền vừa trang điểm này.

 

Đáng lẽ tôi không có tư cách được qua đây đây. Như lời của ba mẹ nuôi nói, một người ngoài như tôi, có thể vào nghĩa trang tiễn em trai tôi một đoạn, đã là ân huệ lớn nhất mà nhà họ Lâm dành cho tôi rồi.

 

Bọn họ cho phép tôi tới đây, nhưng lại không cho tôi tiễn biệt em ấy.

 

Và rồi đám người đó không chỉ mời thợ trang điểm, còn mời cả thợ chụp hình, họ muốn chụp một tấm hình của tôi tại mảnh đất nghĩa trang này.

 

Tôi không có quyền phát ngôn tại nhà họ Lâm đâu.

 

Không biết là ai đã nhét vào tay tôi một đóa hoa hồng đỏ rực, lại bị sắp đặt đủ hết các bối cảnh khác nhau, cho đến khi thợ chụp ảnh hô lên một tiếng “OK”, cảnh tượng kỳ quái này mới chính thức đóng màn.

 

Từ phía xa, phần mộ của em tôi đã chất thành một núi cát nhỏ, tôi nhẹ nhàng cẩn thận đến gần, muốn đặt đóa hoa đó lên phần mộ của em ấy, nhưng lại bị ba mẹ nuôi phát hiện rồi hất nó đi mất.

 

“Cái đồ xúi quy, đem cái thứ đó tránh xa ra đi!”

 

Tôi cũng chả còn cách nào, nên đã đặt đóa hoa đó ở một góc bên nấm mồ lẻ loi, trong nó cô đơn giống hệt như hoàn cảnh của tôi lúc này vậy.

 

2.

 

Trên đường trở về mọi người đều trầm mặc không nói gì, còn tôi thì đi ở cuối cùng phía sau dòng người đó.

 

Đột nhiên giữa đường có một bóng người quen thuộc chen vào, trong miệng nói: “Lão Lâm à, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa hết rồi!”

 

Người đó chính là Trâu đại nương, là một bà mai mối nổi danh ở các vùng lân cận.

 

Nhưng tôi trông bà ta không có một chút gì là vui mừng trên người cả, ngược lại còn âm u ảm đạm hơn như thế.

 

Bà ta nhìn tôi một cái từ phía xa, rồi ghé sát vào tai của mẹ nuôi nói gì đó.

 

Tôi không thèm đếm xỉa gì đến bà ta, chỉ lấy kéo tay áo lên bôi đi lớp phấn trên mặt, chuẩn bị quay về tìm một nơi không người khóc cho đã đời, để giải phóng sự đau buồn đang đè nén trong lòng.

 

Nhưng không ngờ, sau khi về đến nhà, đến cả khóc cũng là một điều rất xa xỉ.

 

Bởi vì linh đường trải toàn vải bố trắng trong sảnh lớn, giờ đây đã được trang trí lại thành hỷ đường vải lụa đỏ chót.

 

Vừa nãy còn tỏ vẻ bi thương, các bà con họ hàng khuyên gia đình tôi “nén đau buồn”, giờ đây cũng đua nhau chúc mừng ba mẹ tôi.

 

Lúc này tôi mới biết bản thân đã bị phối minh hôn rồi!

 

Tối nay sẽ phải xuất giá ngay.

 

Những hành vi kỳ lạ ở nghĩa trang lúc đó, thì ra là muốn tôi chụp chân dung trước khi cưới đó à?

 

Tôi luôn phản ứng rất chậm, khó khăn lắm mới hiểu được mọi chuyện thì trời cũng đã sập tối.