Chương 5 - Con Mèo Kỳ Quặc Và Chồng Cũ Bất Ngờ

“Vậy… rốt cuộc ai trong nhà họ Trình muốn hại anh ấy?” – Tôi vẫn không hiểu nổi.

“Ba của Trình Diệu mạnh như thế, ai dám chống lại chứ?”

Lâm Nghiên thở dài, xoa đầu tôi:

“Ngốc à.”

“Gia tộc lớn ấy, nước sâu lắm, không phải nơi cậu có thể tùy tiện nhúng vào.”

“Nhưng mà chồng cậu cũng không phải người dễ bắt nạt đâu.”

“Cứ chờ xem, chẳng mấy nữa ai đứng sau sẽ tự lộ mặt thôi.”

Nửa tháng sau, chú út của Trình Diệu chết ngay trong buổi tiệc tối của nhà họ Trình.

Nguyên nhân tử vong: nhồi máu cơ tim.

Lúc ấy, Trình Diệu vòng tay ôm eo tôi, cùng đứng trên tầng hai,

nhìn khung cảnh tầng dưới gà bay chó sủa, ai nấy hoảng loạn.

Tôi nghiêng đầu hỏi khẽ:

“Là… ông ta đã định giết anh à?”

Anh gật nhẹ: “Ừ.

Chính hắn cũng là người bán đứng bí mật của anh cho Trương Minh Viễn.”

…Nhưng như vậy thì cũng không cần chết lộ liễu thế này đâu ha?

Trình Diệu cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi tôi.

“Anh biết em định nói gì.”

“Những kẻ đứng sau còn chưa lộ mặt hết.

Giết một người, là để nhắn nhủ đến những kẻ còn lại.”

“Mọi thứ đều có nhân quả.

Còn quả báo của họ — chính là anh.”

Cái người này đúng là…

Tôi nhéo tóc anh một cái.

“Nhưng mà cũng đừng làm căng quá.

Cẩn thận chó cùng rứt giậu đấy.”

Anh hơi nhướng mày, sau đó lại ngoan ngoãn cười khẽ:

“Được rồi, nghe vợ hết.”

13

Ngày đi nhận giấy đăng ký kết hôn lần hai, Trình Diệu phấn khích bất thường.

Trên đường về, không hiểu lên cơn gì, anh đột ngột biến thành mèo ngay trong xe,

rồi chui tọt vào túi xách của tôi, không chịu ló đầu ra.

“Lại sao nữa đây?” – Tôi chọc chọc cái túi đang phồng lên.

Bên trong vang lên tiếng mèo nho nhỏ:

“Meo~” (Vui quá đó!)

Buổi tối, khi tôi tắm xong bước ra phòng ngủ, thì suýt ngã ngửa.

Trên giường chất đầy “lễ vật” — từ dây buộc tóc của tôi, đến hộp cá khô anh cất kỹ,

Thậm chí cả giấy chứng nhận cổ phần Trình thị cũng bị tha ra!!

Trình Diệu (hình mèo) ngồi chễm chệ giữa “kho báu”, đuôi ve vẩy y như chó con.

“Cái nghi lễ gì đây nữa trời?” – Tôi cười khổ.

Anh lập tức biến lại thành người, kéo tôi vào lòng:

“Truyền thống của mèo: dâng báu vật cho bạn đời.”

Tôi cúi đầu nhìn đống lộn xộn trên giường…

Bỗng phát hiện dưới cùng ép chặt hai cuốn sổ đỏ tươi:

Giấy đăng ký kết hôn mới của chúng tôi.

Trình Diệu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu tôi:

“Lần này… sẽ không để mất nữa.”

Tôi trừng mắt:

“Anh mà còn dám ly hôn nữa… tôi thiến anh!”

Tai mèo anh lập tức dựng thẳng, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống.

Một chiếc đuôi đen trắng, len lén quấn quanh cổ tay tôi.

14

Cuộc sống dần dần trở lại bình thường ngoại trừ vài chuyện nhỏ.

“Trình Diệu! Lôi hết cá khô anh giấu trong tủ quần áo ra ngay cho tôi!!”

“Meo!” (Không chịu!)

“Cả đống dưới gầm sofa kia nữa!!”

“Meo meo!!” (Tuyệt đối không!!)

Tôi xách máy hút bụi đuổi theo con mèo sữa đang chạy loạn khắp nhà,

Chưa kịp tóm thì đã bị anh lao vào đè ngã xuống sofa.

Trình Diệu biến lại thành người, tai mèo cụp xuống, dụi dụi mặt vào tôi:

“Vợ ơi~”

“Đừng có giở trò! Nhà toàn mùi cá khô!!” – Tôi đẩy mặt anh ra.

Anh chớp mắt:

“Nếu em cho anh ngủ chung giường tối nay, anh sẽ chỉ chỗ giấu đồ ăn vặt cho em.”

“…!”

Tôi ôm eo chạy té khói.

Không chịu nổi! Thật sự không chịu nổi mà!!

Phiên ngoại

1

Năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi sinh một bé trai, đặt tên là Trình Dịch.

Bề ngoài, Trình Diệu là một ông bố chững chạc, điềm đạm,

Nhưng sau lưng lại là một “lọ giấm chúa” chính hiệu.

Một đêm nọ, tôi đang cho con bú thì Trình Diệu đột nhiên áp sát từ phía sau,

Cằm đặt lên vai tôi, giọng thì thầm ủ ê:

“Vợ ơi, em đã nửa tiếng không quan tâm đến anh rồi đó…”

Tôi: “… Em đang cho con anh bú.”

Hắn đưa tay chọc vào má thằng bé, bĩu môi:

“Sao nhóc này bú hoài vậy?”

Kết quả là bé con bị chọc đến bực, lập tức “Oa——” một tiếng khóc rống.

Trình Diệu vội biến lại thành mèo, chui vào lòng tôi,

Ngẩng đầu lên vô tội:

“Meo~” (Không phải anh làm!)

Tôi: “…”

Đúng là… vô đốii.

2

Từ sau khi con trai chào đời, tính chiếm hữu lãnh thổ của Trình Diệu tăng vọt.

Trước đây, hắn chỉ giành gối ngủ của tôi,

Giờ không những giành gối, mà còn lén đẩy cũi của con ra xa.

Một đêm, tôi mơ màng tỉnh giấc,

Phát hiện Trình Diệu (hình mèo) đang dùng móng…

Từng chút một đẩy cái cũi em bé về phía cửa phòng.

Tôi: “…Anh đang làm gì thế?”

Toàn thân hắn cứng đờ, đuôi xù lên, giả vờ bình tĩnh liếm móng:

“Giúp con rèn luyện khả năng sống độc lập.”

Tôi: “… Nó mới 5 tháng tuổi đấy!!”

Cuối cùng tôi phạt hắn biến lại hình người, bế con dỗ ngủ cả đêm.

3

Trình Diệu mua cho con một đống đồ chơi,

Nhưng chính hắn lại là người chơi say sưa nhất.

Một ngày nọ, tôi thấy hắn trong hình mèo đang chễm chệ ngồi trong chuồng trẻ con,

Hai chân trước ấn lên cái chuông rung như thể vừa khám phá ra bảo vật.

Con trai bò tới định lấy lại,

Hắn quẫy đuôi, quấn lấy đồ chơi lôi đi,

Còn đắc ý “Meo~” một tiếng ra vẻ khiêu khích.

Thằng bé sững sờ hai giây, rồi…

“Oa——!!”

Tôi: “Trình Diệu! Anh mấy tuổi rồi hả?!”

Hắn biến lại người, vô tội nói:

“Anh đang dạy con học cách chia sẻ mà.”

Tôi: “… Anh đang giành đồ chơi của con đấy!!”

4

Sau khi học đi, con trai rất bám mẹ.

Mỗi lần tôi đi làm về, nhóc ta đều lảo đảo chạy tới đòi bế.

Trình Diệu thì bề ngoài cười hiền, trong bụng lại cạnh tranh ngầm.

Một ngày nọ, vừa mới bế con lên,

Trình Diệu đã từ sau ôm eo tôi, đặt cằm lên vai, nói nhỏ:

“Vợ ơi, anh cũng muốn được ôm.”

Con trai thấy vậy, lập tức đưa tay đẩy mặt ba ra:

“Ba đi ra!”

Trình Diệu nheo mắt, đột nhiên biến thành mèo,

Nhảy vèo một cái — ngồi chễm chệ trên đầu tôi.

Cái đuôi còn ve vẩy đắc ý.

Con trai ngẩng lên nhìn, ngơ hai giây rồi…

“Oa——!!” khóc um lên.

Tôi: “…”

Cuối cùng, tôi đành một tay bế con,

một tay ôm mèo,

Cha con hai người mới tạm hòa bình được vài phút.

5

Một đêm nọ, sau khi dỗ con ngủ xong, tôi quay lại phòng thì thấy Trình Diệu (hình mèo) đã chiếm chỗ trên gối của tôi, cái đuôi vẫy qua vẫy lại chờ đón.

Tôi vừa nằm xuống, anh lập tức lăn qua dụi đầu vào hõm cổ,cổ họng phát ra tiếng gừ gừ đầy thỏa mãn.

Tôi xoa đầu anh, cười:

“Gì thế? Cuối cùng cũng không giành gối với con trai nữa rồi à?”

Anh biến lại thành người, ôm tôi vào lòng, bật cười khẽ:

“Không giành nữa, vì…”

Anh cúi đầu hôn lên trán tôi, tai mèo run lên vì sung sướng:

“Dù sao… nhóc con đó cũng đâu giành lại được anh.”

6

Sinh nhật ba tuổi của Trình Dịch, Lâm Nghiên cuối cùng cũng từ Bắc Vực quay về.

Cô mang đến cả đống súng đồ chơi, y như thật.

Trình Dịch chơi vui như trẩy hội.

Tôi liếc nhìn người đàn ông đứng sau lưng cô.

Cấu trúc xương mặt cực phẩm, sống mũi cao, ánh mắt sâu,

Môi mỏng khép lại thành một đường lạnh lùng,

Ánh đèn xiên qua khiến con ngươi của anh ta phát ra ánh sáng sắc lạnh y như dã thú.

Tôi ra hiệu bằng cằm: “Ai vậy?”

Lâm Nghiên tỏ vẻ bất lực:

“Chó.”

Nghe vậy, ngón tay người đàn ông khẽ co lại,

Lạnh lẽo toát ra từ xương sống.

Tôi kéo Lâm Nghiên ra một bên:

“Nói rõ ràng!”

Cô ôm đầu:

“Thủ lĩnh tộc người-rắn, cứu nhầm một lần thôi mà…”

Tôi hiểu liền:

“Rồi bám dai như đỉa chứ gì.”

Cô gật đầu nghiêm túc.

Nửa đêm tôi tỉnh dậy đi uống nước.

Đến hành lang trước phòng khách, tôi tròn mắt chứng kiến cảnh Lâm Nghiên bị đè ép lên cửa phòng.

Không ai khác, chính là tên thủ lĩnh tộc rắn kia.

Hắn cắn răng, tay phải khóa chặt tay cô ra sau lưng:

“Sờ rồi, hôn rồi, cắn rồi… giờ còn dám chối là không chịu trách nhiệm?!”

Tôi:

Đệt, căng vậy trời!!

Hóa ra là đòi danh phận đó anh em ơi!!

Lâm Nghiên giơ chân muốn đá hắn, nhưng bị hắn dùng chân dài đè xuống, không nhúc nhích được.

Cô nghiến răng rít lên:

“Anh mẹ nó đừng có phát điên! Đây là nhà người ta đấy!!”

Hắn nheo mắt, lạnh lùng:

“Thì sao?”

Rồi bóp nhẹ gáy cô, không nói thêm lời nào, liền hôn xuống.

Ngay thời khắc then chốt, một bàn tay che mắt tôi lại.

Giọng Trình Diệu vang lên từ sau lưng:

“Đừng nhìn, không phù hợp độ tuổi.”

Tôi thề, tôi thực sự thề… Mẹ nó kịch bản này điên rồi!!

Trình Diệu bế bổng tôi lên, bước về phòng.

“Có gì hay mà xem?

Đi, chúng ta thực hành thực tế nè.”

[Hoàn]