Chương 3 - Con Mèo Kỳ Quặc Và Chồng Cũ Bất Ngờ
7
Cứ như thế, tôi và “con mèo chồng cũ” bắt đầu cuộc sống đồng cư kỳ lạ.
Ban ngày Trình Diệu ở nhà trong hình mèo, vênh váo như ông chủ,
Đến tối chờ tôi đi làm về thì mới biến lại thành người để… nấu cơm.
Phải nói, trình độ bếp núc của tên này tiến bộ thần tốc.
Cho đến một cuối tuần nọ, tôi phải tăng ca ở nhà viết phương án,
Trình Diệu (mèo) cứ nằm dài trên laptop phá đám.
“Đừng có nghịch.” – Tôi ôm nó ra chỗ khác – “Bản kế hoạch này quan trọng lắm.”
Nó không chịu, lại còn dùng móng vuốt đè lung tung lên màn hình trình chiếu.
“Trình Diệu!” – Tôi giận thật – “Anh mà còn thế nữa tôi nổi điên đấy!”
Mèo ta đột nhiên nhảy xuống bàn, vài phút sau…
Một Trình Diệu chỉ mặc mỗi cái tạp dề xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
“Phương án của em có vấn đề.” – Hắn chỉ vào màn hình.
“Mô hình dữ liệu này quá bảo thủ. Nếu làm theo cách anh…”
Tôi trợn mắt: “Anh mặc cái quỷ gì vậy?!”
Hắn cúi đầu nhìn: “À… biến hình gấp quá, kịp mặc mỗi cái này…”
“…Biến ra ngoài mặc đồ ngay!”
Một lúc sau, khi đã ăn mặc tươm tất trở lại,
Hắn ngồi nghiêm túc sửa lại bản kế hoạch cho tôi.
Phải công nhận, thiên tài thương trường đúng là khác biệt —
Toàn bộ bản thảo bị hắn sửa không nhận ra luôn.
Nhưng công bằng mà nói: xuất sắc hơn hẳn.
“Cảm ơn…” – Tôi ngượng ngùng nói –
“Nhưng sau này cấm chạy lung tung không mặc đồ!”
Trình Diệu đột ngột cúi sát lại, tai mèo rung rung:
“Noãn Noãn, mặt em đỏ rồi.”
“Do nóng!”
Hắn bật cười khẽ, biến lại thành mèo rồi nhảy tọt vào lòng tôi, cái đầu lông xù cọ cọ vào cằm tôi.
Tôi bất lực xoa đầu hắn: “Đúng là nợ anh một kiếp mà…”
Xem tivi được nửa chừng, Trình Diệu trong hình mèo ngẩng đầu, tai rung nhẹ.
“Noãn Noãn, gãi tai giùm đi~”
Đúng là mèo phiền toái.
Tôi lườm: “Tự mà gãi.”
“Biến mèo thì không với tới mà…” – Hắn lết lại cọ tay tôi đầy đáng thương.
Tôi lại mủi lòng, vươn tay lên.
Ngón tay vừa chạm đến cặp tai mèo mềm mượt, Trình Diệu liền nheo mắt sung sướng,喉咙 khẽ phát ra tiếng grừ grừ như máy nổ.
“Ừm… chỗ đó… đúng rồi… sướng quá…”
Thật… xấu hổ muốn chết.
Tôi rụt tay lại, mặt không cảm xúc quay lại xem tivi.
“Xong rồi, biến đi.”
Trình Diệu lườm tôi, rồi nhảy phóc lên nóc tủ lạnh, vẫy đuôi bất mãn.
Tuần thứ ba sống chung, tôi phát hiện Trình Diệu có một sở thích rất kỳ lạ.
Hắn đặc biệt nghiện tủ quần áo của tôi.
Mỗi ngày tôi đi làm về, luôn thấy cửa tủ hơi hé ra, bên trong… nhét đầy “chiến lợi phẩm” của hắn:
Áo ngủ, khăn choàng, thậm chí cả nội y — bị tha hết vào làm ổ.
“Anh bị bệnh à?!” – Tôi giơ lên chiếc áo ngực phủ đầy lông mèo – “Cái này mắc lắm đó!!”
Trình Diệu (mèo) nằm trên ngăn cao nhất của tủ, đuôi ve vẩy thảnh thơi, ánh mắt hổ phách hiện rõ dòng chữ:
“Của tôi đấy, sao?”
“Của ông nội anh!!” – Tôi giận đến mức phải nhón chân với lên bắt hắn – “Xuống đây cho tôi!”
Hắn nhanh nhẹn nhảy sang bên kia… rồi đột ngột biến lại thành người.
Tôi không kịp phản ứng, lao thẳng vào vòng ngực nóng bỏng quen thuộc, mũi toàn mùi gỗ tuyết tùng dịu nhẹ.
Hắn cúi đầu thì thầm bên tai tôi, giọng cười khẽ:
“Gấp vậy là muốn nhào vào lòng anh sớm thế sao?”
Mặt tôi đỏ bừng như bốc cháy.
Tôi vung chân đá mạnh:
“Trình Diệu! Anh là đồ mèo chết bầm!!”
8
Sau đó nữa, tập tính mèo của Trình Diệu ngày càng rõ rệt.
Ví dụ như… hắn rất thích giẫm lên người tôi lúc 3 giờ sáng để đánh thức, bắt tôi xoa đầu mới chịu ngủ tiếp.
Ví dụ như… hắn phát cuồng với bộ sofa da thật tôi mới mua, ngày nào cũng leo lên mài móng.
Đỉnh điểm là thứ Sáu tuần trước, tôi hiếm hoi vào bếp, nấu hẳn một bàn thức ăn ngon lành.
Hắn ngửi một cái rồi nhảy tót lên nóc tủ lạnh, sống chết không chịu xuống.
“Trình Diệu!” – tôi giơ cái xẻng nấu ăn quát – “Xuống ăn ngay!”
Hắn biến lại thành người, ôm gối ngồi chồm hổm trên nóc tủ lạnh, đầy uất ức:
“Có hành tây…”
“Thì sao? Hành tây thì làm sao??”
“Mèo không ăn được hành tây…” – hắn nhìn tôi u oán –
“Ăn vào sẽ bị ngộ độc…”
Tôi nghẹn lời.
Cảm thấy hơi có lỗi.
Thế là lại phải vào bếp, nấu riêng một phần không hành tây cho hắn.
Nhìn hắn ăn ngon lành, còn vui đến mức lăn lộn mấy vòng trên bàn,
Tự nhiên lòng tôi mềm nhũn.
Thôi kệ…
Nuông chiều thì nuông chiều.
Dù gì cũng chỉ là một con mèo nhỏ dễ thương thôi mà.
Sáng thứ Hai, tôi đang chuẩn bị đi làm thì phát hiện không thấy Trình Diệu đâu cả.
Bình thường giờ này hắn phải ngồi ở cửa tiễn tôi, hôm nay đến lông mèo cũng chẳng thấy.
Tôi lục tung cả nhà, cuối cùng mới thấy hắn nằm co lại ngoài ban công, lại biến thành mèo.
Tôi chọc đầu hắn:
“Sao hôm nay không tiễn em?”
Hắn không phản ứng như mọi khi, chỉ cuộn tròn, có vẻ mệt mỏi.
Tôi sững lại —
Hô hấp hắn gấp gáp bất thường, thịt chân hồng hồng sờ vào thì nóng hừng hực.
“Trình Diệu?!” – tôi cuống lên – “Anh làm sao vậy?!”
Hắn gắng gượng mở mắt, yếu ớt “meo” một tiếng.
Tôi quýnh quáng gọi bệnh viện thú y,
Nhưng rồi lại nhớ ra — hắn thực chất là người.
Tay run lẩy bẩy, tôi gọi cho bạn thân:
“Cậu… biết chỗ nào có bác sĩ… khám được cho bệnh nhân đặc biệt không…?”
Đầu dây bên kia im lặng 3 giây.
“…Noãn Noãn, chồng cũ của cậu… đang ở nhà cậu phải không?”
9
Tại phòng khám thú y, vị bác sĩ đeo kính gọng vàng đẩy gọng kính lên sống mũi.
“Con mèo này sốt tới 39 độ, cần tiêm thuốc.”
Tôi đang ôm Trình Diệu trong lòng, lập tức cảm thấy cục lông trong tay mình đơ cứng như hóa đá.
“Có… có thể uống thuốc được không?” – tôi lí nhí hỏi.
Bác sĩ lắc đầu: “Tiêm sẽ có tác dụng nhanh hơn.”
Ngay khoảnh khắc kim tiêm lộ ra, Trình Diệu xù lông toàn thân, còn nói tiếng người luôn.
“Tôi không tiêm!” – hắn rúc người vào góc bàn khám, tai mèo dựng thẳng, cảnh giác cao độ.
Bác sĩ chẳng hề ngạc nhiên, thản nhiên đáp:
“Được thôi, vậy thì uống thuốc.”
Trên xe taxi về nhà, Trình Diệu quấn chặt trong áo khoác của tôi, run lẩy bẩy như cái lá.
“Noãn Noãn…” – hắn kéo tay áo tôi, giọng tội nghiệp –
“Cái bác sĩ đó… có khi nào…”
“Tĩnh tâm đi.” – tôi vỗ vai hắn trấn an –
“Tin tưởng vào Lâm Nghiên.”
Trên WeChat, Lâm Nghiên gửi tin nhắn:
“Yên tâm đi, người của Cục Quản lý Siêu Nhiên đều là người quen, không có chuyện gì đâu.”
…Nên ra là cô ấy sớm đã biết hết rồi.
Hóa ra bạn thân tôi cũng không phải người bình thường.
Trình Diệu thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu dựa vào vai tôi.
Hơi thở ấm áp phả nhẹ bên cổ khiến tim tôi lỡ nhịp một chút.
“Nhưng này…” – tôi đẩy đầu hắn ra – “Đàng hoàng nói xem, sao tự nhiên lại phát sốt?”
Hắn tránh ánh mắt tôi:
“Hôm qua lén uống bia lạnh của em… lại còn ngủ đúng ngay miệng máy lạnh…”
Tôi nghiến răng: “Sao anh không sốt đến chết luôn đi hả?”
Trình Diệu ốm rồi thì bám người cực kỳ.
Tôi đành xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc một con mèo khổng lồ, kết quả là tên này được đằng chân lân đằng đầu, làm nũng đủ kiểu.
“Noãn Noãn~” – ở hình người, hắn dụi mặt vào cổ tôi – “Anh muốn ăn cháo do em nấu…”
Nhìn vẻ yếu ớt sắp lả đi kia, tôi đành chịu thua, chui vào bếp.
Đến lúc nấu xong bưng ra, hắn lại hô biến thành mèo từ lúc nào, đang cào cào dép của tôi.
Thấy tôi bước ra, hắn lập tức lăn ra, phơi cái bụng mềm mịn, mắt to màu hổ phách long lanh như sắp rơi nước.
…Ai chịu nổi cảnh này chứ!!
Tôi đặt bát xuống, nhào tới vuốt ve điên cuồng.
10
Cuộc sống yên bình ấy kéo dài được hơn hai tháng.
Một đêm khuya, tôi bỗng bị tiếng động lạ đánh thức.
Phòng khách vọng lại tiếng ẩu đả kịch liệt, kèm theo tiếng Trình Diệu gầm gừ trầm thấp:
“Cút ra ngoài!”
Tôi chộp lấy gậy bóng chày lao ra, thì thấy Trình Diệu trong hình người đang đứng trước cửa sổ,
Cánh tay rướm máu, in rõ ba vết cào dài đỏ thẫm.
Ngoài cửa sổ, một cái bóng đen vụt qua.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!” – tôi run rẩy chạy đi lấy hộp y tế.
Sắc mặt Trình Diệu u ám: “Là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Trình… bọn chúng đã lần ra được chỗ này.”
Tay tôi run lên, lọ cồn iodine đổ tung tóe dưới đất.
“Có nghiêm trọng không?”
Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu tôi, giọng dịu dàng:
“Không sao. Có anh ở đây.”