Chương 1 - Con Ma Nghèo Trong Trò Chơi Tử Thần

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi bước vào một trò chơi, thử thách sống 7 ngày với 50 tệ, người chiến thắng sẽ nhận được 120 triệu tiền thưởng.

Ở đây, một chai nước 15 tệ, một cái sandwich 40 tệ, ai nấy đều nói tôi chết chắc rồi.

Họ không biết rằng tôi là một “con ma nghèo” chuyên nghiệp, trò chơi này đúng là tự đâm vào họng súng của tôi.

Tôi sẽ là “con ma nghèo” duy nhất bước ra khỏi địa ngục.

Tôi và 99 người khác bị hút vào một thế giới trò chơi.

Âm thanh điện tử của hệ thống vang lên: 【Chào mừng 100 người chơi bước vào trò chơi “Con ma nghèo”!】

【Vốn khởi đầu: 50 tệ. Mục tiêu: sống sót trong trò chơi 7 ngày.】

【Người chiến thắng sẽ nhận được 1 triệu tiền thưởng!】

【Chi tiêu quá mức, tử vong hoặc rời khỏi khu vực trò chơi đều được xem là bị loại — và sẽ phải gánh 1 triệu tiền nợ!】

Âm thanh dừng lại một chút, mang theo vẻ gian xảo: 【Bây giờ, có kẻ hèn nhát nào muốn rút lui không?】

“Rút lui? Đùa cái gì thế!” Một gã thanh niên nhuộm tóc vàng cười khẩy: “Bảy ngày á? Ông đây chỉ uống nước thôi cũng đủ sống qua rồi!”

Bên cạnh, một cậu mập mặc áo thun rẻ tiền lau mồ hôi: “Đúng rồi đúng rồi, 50 tệ mua bánh bao với dưa mặn, tiết kiệm chút là đủ!”

“Liều một phen, xe đạp hóa mô tô!”

“Chỉ có thằng ngu mới bỏ cuộc!”

Đám đông rì rầm, tràn ngập sự phấn khích mù quáng.

100 người chơi không ai rút lui.

Âm thanh hệ thống: 【Quy tắc trò chơi bắt đầu có hiệu lực, người chơi không thể rời khỏi. 100 người đã được đưa vào — chào mừng đến với “Lạc lối ở sân bay”, chúc các vị sống sót vui vẻ!】

2.

Trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, tôi phát hiện mình đang ở trong một sân bay hiện đại.

Sân bay rất lớn, nhìn không thấy điểm cuối.

Dòng người qua lại tấp nập, không phân biệt được ai là người chơi, ai là NPC.

Trong tài khoản trò chơi của tôi yên lặng nằm 50 tệ vốn khởi đầu.

Trên giao diện xuất hiện ba chỉ số: đói, khát, và thể lực. Hiện tại cả ba đều đầy.

Tôi nhìn thấy phía đối diện có một cửa hàng tiện lợi, bèn bước tới xem thử giá cả.

Khi tôi đi tới trước tủ lạnh, một tiếng hét gần như khóc vang lên.

“Má ơi!” Là cậu mập khi nãy, cậu ta đang trừng mắt nhìn tủ lạnh trong cửa hàng tiện lợi: “Một chai nước 15?! Cướp à?!”

Tôi bước tới, ánh mắt lướt qua các kệ hàng, lòng chùng xuống.

Bánh nhỏ 50, sandwich 40, bánh bao 10 tệ một cái, ngay cả bánh quy soda gói rẻ nhất cũng 18 tệ!

Mỗi ngày chỉ có 7 tệ 1 tiền hạn mức? Nửa chai nước cũng không đủ.

Cậu mập nhìn tôi, mặt đầy tuyệt vọng: “Chị 66, xong rồi xong rồi! Số tiền này chỉ đủ mua ba chai nước thôi! Một tuần là chết chắc rồi!”

Tôi thở dài: “Hệ thống không phải làm từ thiện, tôi biết sẽ không dễ dàng thế này đâu.”

Những người chơi khác cũng kéo đến cửa hàng tiện lợi, trên mặt hiện rõ kinh hãi và hoảng loạn.

Cậu mập kéo tôi sang một bên, nói: “Chị ơi, em là người chơi số 44, Ngô Trì, mình liên minh nhé. Trong trò chơi có người đồng hành cũng yên tâm hơn. Ai bắt nạt chị em còn có thể đánh lại họ.”

Cậu ta diễn vài động tác khống chế, thân thủ cũng khá linh hoạt.

Trước khi hiểu rõ quy tắc trò chơi, tôi không muốn liên minh với ai, nên khéo léo từ chối.

Tôi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, việc đầu tiên là tìm nước — nước miễn phí.

3.

Bên ngoài nhà vệ sinh, tôi tìm được một cây nước uống.

Tôi tìm thấy hai chai nhựa bị vứt lại, rửa sạch rồi đổ đầy nước.

Xong chuyện nước, chi phí 0 tệ.

Tiếp theo là tìm năng lượng.

Tôi nhìn thấy một cửa hàng Starbucks.

Trên bàn gia vị, đường trắng gói, sữa kem nhỏ, đường nâu được xếp ngay ngắn.

Đường là nguồn năng lượng rất quan trọng, những gói đường có thể dùng trong lúc khẩn cấp để tránh hạ đường huyết.

Tôi mặt không biểu cảm bước đến, động tác tự nhiên như đang lấy đồ trong nhà. Chưa tới hai giây, hơn chục gói đường và vài hộp sữa kem đã trượt vào túi tôi.

Sau đó tôi bình thản bước ra khỏi Starbucks.

Tới góc khuất không có người, tôi xé hai gói đường, đổ hết vào miệng, vị ngọt gắt bùng nổ trong khoang miệng, mang lại cảm giác no ảo.

Đường xong, chi phí 0 tệ.

Máy lạnh trong sân bay thổi lạnh buốt như hầm băng, có lẽ là do hệ thống cố ý, càng lạnh, năng lượng tiêu hao càng nhanh.

Quần áo mỏng không đủ ấm, tôi chỉ có thể vận động để giữ nhiệt.

Tôi tìm thấy trong thùng rác một cái chăn ai đó bỏ lại sau chuyến bay.

Thời gian trôi đi, cảm giác đói càng lúc càng dữ dội.

Tám giờ tối, tôi lảo đảo đi ngang qua một tiệm bánh. Trong tủ kính, những ổ bánh chưa bán hết tỏa hương thơm hấp dẫn.

Bụng tôi kêu “rột rột” rõ to.

Theo trực giác của một “con ma nghèo”, tôi đoán giờ này bánh có thể giảm giá rồi.

Bánh mì nướng giá gốc 30, giờ còn 15.

Nhưng vẫn chưa đủ, sắp đóng cửa rồi, có khi giảm sâu hơn, thậm chí cho miễn phí.

Tiết kiệm được một đồng cũng là cơ hội sống sót.

Tôi ngồi xuống ghế đối diện tiệm bánh, nửa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên, trên kênh công cộng của trò chơi, có người ẩn danh phát loa: 【Mau tới tiệm bánh khu A tầng L3, bánh ở đây giảm nửa giá!】

“Bánh nửa giá!”

“Ở khu A! Mau lên!”

“Đừng cướp! Của tôi đó!”

Từ bốn phương tám hướng, hơn hai chục người lao đến, chen chúc vào cửa tiệm nhỏ, cảnh tượng hỗn loạn.

Trong đám đông, tôi thấy có người vung tiền, có người trực tiếp giật bánh trên kệ.

Nhân viên hoảng loạn hô “xếp hàng, xếp hàng”, nhưng vô ích.

Chỉ trong vài phút, tất cả bánh giảm giá, kể cả ổ bánh nướng tôi để ý, đều bị càn quét sạch!

Người mua được thì thở phào nhẹ nhõm, kẻ không mua được thì đấm ngực dậm chân, ánh mắt tuyệt vọng.

Xung quanh vang lên tiếng chửi rủa, than thở, và tiếng thở dài của những người chơi khác.

Chỉ số đói của tôi đã giảm 70%.

Tôi hít sâu, đè nén cơn co thắt trong dạ dày, ánh mắt rời khỏi đám hỗn loạn, nhìn lên màn hình thông tin chuyến bay khổng lồ của sân bay.

Trạng thái các chuyến bay màu đỏ liên tục cuộn qua.

Đã đến lúc thể hiện thực lực thật sự của tôi rồi!

4.

Trong sân bay này, người chơi có thể di chuyển đến bất kỳ khu vực nào, dù không có vé vẫn có thể đến cổng lên máy bay.

Tôi nhanh chóng quét qua màn hình lớn, chính xác khóa mục tiêu vào những chuyến bay bị đánh dấu đỏ đậm.

Chuyến nào hoãn trên 6 tiếng mới là con mồi của tôi.

Kéo đôi chân mỏi nhừ, tôi đi về phía một cổng lên máy bay.

Ở đó đã tụ tập một nhóm người, không khí nồng nặc mùi mồ hôi và bực bội.

Cổng 102 đã bị hoãn 8 tiếng, hành khách bao vây nhân viên mặt đất.

Nhân viên là một cô gái trẻ, mặt đỏ bừng, nước mắt sắp trào, hành khách gần như phun nước bọt vào mặt cô.

“Công ty hàng không các người ăn không à?!”

“Con tôi khóc đến đói lả rồi! Các người có lo không?!”

“Đền bù, phải đền bù! Ngay bây giờ!”

Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng cô gái mặt đất bị nhấn chìm giữa đám đông, cô ta sắp khóc.

Cơ hội tới!

Tôi nhanh chóng chen vào giữa đám người, không phải để can ngăn, mà là đứng chắn trước mặt cô gái nhân viên.

“Yên lặng!” Tôi hét lớn một tiếng, đám đông giật mình im bặt.

Tôi chỉ vào người mẹ đang bế đứa bé khóc nức nở, cất cao giọng, đầy kích động: “Nhìn xem! Nhìn đứa bé khóc thành ra thế này! Chúng ta ở đây cãi nhau nát họng, máy bay có cất cánh được không? Hãng hàng không sai, họ phải chịu trách nhiệm! Nhưng thứ chúng ta cần nhất bây giờ là gì? Là đồ ăn! Là chỗ nghỉ! Là giữ sức để đấu đến cùng với họ!”

Tôi quay sang cô nhân viên mặt đất, nói nhanh như súng liên thanh: “Mọi người đang kích động, việc cấp bách là trấn an hành khách. Phiếu ăn, phiếu khách sạn — phát ngay đi! Cho họ ăn no, nghỉ ngơi đã, nếu không chuyện vỡ lở ra thì cô gánh nổi không?”

“Tôi đã nói rồi, phiếu ăn và khách sạn đều có thể phát, nhưng họ không chịu nhận.” Cô nhân viên ấm ức: “Phải xếp hàng, nhận theo thẻ lên máy bay.”

“Đến nước này còn nói thủ tục à?” Tôi ngắt lời, chỉ vào người mẹ kia: “Chị xem người mẹ này mệt thế nào, bế con chờ 8 tiếng còn phải xếp hàng nhận phiếu sao?”

Tôi quay sang người mẹ nói: “Chị, đưa thẻ lên máy bay cho tôi! Tôi lấy giúp.”

Tôi đưa tay ra, giọng không cho phép từ chối. Người mẹ như nắm được phao cứu sinh, lập tức đưa thẻ cho tôi.

Có người đi đầu, hiệu quả lập tức rõ ràng.

Vài hành khách khác cũng bế con, dắt người già, hoặc trông rất mệt mỏi, cũng lần lượt đưa thẻ cho tôi.

“Giúp tôi lấy luôn nhé!”

“Cả của tôi nữa!”

Trong tay tôi nhanh chóng có hơn chục thẻ lên máy bay.

Tôi quay sang cô nhân viên, đưa xấp thẻ ra, hạ giọng: “Nhanh lên, xử lý những người khẩn cấp trước đi. Còn hơn là để chuyện bị đưa lên báo, đúng chứ? Phát dư hai tấm phiếu ăn, tôi giúp cô trấn an đám người này, ai cũng có chỗ xuống thang.”

Cô gái nhìn tôi cảm kích, thao tác nhanh trên máy.

Cô lấy ra một xấp phiếu, đếm vài tờ theo số thẻ tôi đưa, rồi kín đáo rút thêm hai tờ, nhét cả vào tay tôi, ánh mắt mang ý cảm ơn.

Thành công! Tim tôi đập dồn dập, nhưng mặt vẫn bình tĩnh.

“Chị, của chị đây! Mau cho bé ăn đi!”

“Anh kia, của anh này!”

Tôi nhanh chóng trả lại thẻ và phiếu tương ứng, động tác gọn gàng.

Cuối cùng, tôi nắm chặt hai tấm phiếu dư, nhét vào túi trong, rồi hô lớn: “Mọi người nhận phiếu đi ăn, nghỉ ngơi giữ sức! Sau đó chúng ta sẽ tính sổ với họ!”

Lợi dụng lúc mọi người tập trung nhận phiếu, tôi trượt khỏi đám đông như con lươn, biến mất trong hành lang đông đúc của sân bay.

Muốn sống sót trong trò chơi này, phải biết chui qua kẽ hở mà sống.

Vừa ra khỏi phòng chờ, tôi lại thấy Ngô Trì.

Cậu ta cười hiền lành: “Chị, em thấy rồi, chị giỏi thật đấy. Vừa rồi chị nói chuyện cứ như nhân vật chính trong phim vậy. Chị thật sự không muốn liên minh với bọn em à? Sau này có khi cần giúp nhau đấy.”

Mới một ngày mà bên cạnh cậu ta đã có thêm bốn người chơi.

Tôi vẫn từ chối lời mời của cậu ta.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)