Chương 2 - Cơn Giận Của Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Mẹ đau chân không ngủ nổi, mà các người thà để máy sưởi cho chó dùng chứ không cho mẹ! Vậy mà còn hỏi vì sao mẹ đánh con?”

Lâm Vi cười lạnh:

“Dạy con làm người hả? Bà tự xem lại bà đi, động tay động chân như mấy bà điên dưới quê ấy!”

Nó liếc tôi từ đầu tới chân, giọng mỉa mai:

“Đừng tưởng già rồi là muốn đánh ai thì đánh. chúng tôi ăn ngon mặc đẹp nuôi bà, bà lại tưởng mình là thái hậu chắc? Tôi nói cho bà biết, chuyện này chưa xong đâu!”

“các người nuôi mẹ?” Tôi tức đến toàn thân run rẩy vì mấy lời trắng trợn tráo trở đó. “Hai năm nay mẹ lên đây, ăn mặc đi lại, có cái nào không phải mẹ tự bỏ tiền?”

“Tiền đặt cọc căn nhà này ba trăm nghìn tệ, là mẹ bán căn nhà tổ ở quê và cả đống đất mới góp được! Còn dám nói nuôi mẹ à?!”

Tôi đem hết những uất ức nhịn suốt hai năm trời, tuôn ra một lượt.

Mặt Cố Bân khi thì tái mét, khi thì xanh lè.

“Thì sao? Tiền của mẹ chẳng phải cũng là của con sao? Mẹ sinh con, nuôi con, vì con mà trả giá không phải chuyện đương nhiên à?”

“Đúng rồi!” Lâm Vi lập tức ngẩng mặt hùa theo, giọng điệu càng thêm chảnh chọe. “Bà là người lớn, giúp đỡ chúng tôi là chuyện hiển nhiên. Vậy mà còn lôi ra kể lể, đúng là già rồi chẳng biết điều!”

Rồi nó bỗng thay đổi giọng, ánh mắt hung hãn trừng trừng nhìn tôi:

“Tôi nói cho bà biết, Giang Tú Lan, bà mà còn tiếp tục quậy như thế, ngày mai chúng tôi sẽ đưa bà về quê! Về cái chuồng heo của bà ở quê mà ở, đừng ở thành phố làm chướng mắt người ta nữa!”

Nghe đến đây, Cố Bân chẳng những không cản lại, ngược lại còn như vớ được cái cớ, lập tức gật đầu tán thành:

“Phải đó! Mẹ mà còn không biết điều, đừng trách bọn con bất hiếu! Thành phố này không chứa nổi một bà Phật sống như mẹ!”

Tôi nhìn hai khuôn mặt méo mó vì ích kỷ và tham lam đó, bỗng chẳng còn gì để nói.

Với loại người không bằng súc vật, nói lý lẽ cũng vô ích.

Tôi không buồn đáp, xoay người đi ra giữa phòng khách.

Tôi cúi người, “tách” một tiếng, rút phích cắm của cái máy sưởi đang thổi ấm cho cái chuồng chó.

Ánh sáng cam ấm áp cùng tiếng ù ù biến mất trong tích tắc, căn phòng chỉ còn lại sự lạnh lẽo và im ắng.

Tôi xách lấy cái máy sưởi còn đang ấm.

Không thèm nhìn lại bọn họ lấy một lần, tôi quay người xách thẳng máy sưởi về phòng mình.

3

Tiếng mắng chửi của Lâm Vi và tiếng đập cửa đầy bực bội của Cố Bân vang lên ngoài phòng:

“Giang Tú Lan! Có giỏi thì bà cứ ở trong đó cả đời đừng có bước ra nữa!”

“Mẹ! Trả máy sưởi lại đây! Coco nó lạnh đến run cầm cập rồi đó! Mẹ nói lý một chút được không?!”

Tôi cắm lại điện cho máy sưởi, vặn lên mức cao nhất.

Ánh sáng đỏ ấm áp lập tức thắp sáng căn phòng kho chưa đầy năm mét vuông của tôi.

Luồng gió nóng phả vào chân, cảm giác đau nhức dường như dịu lại đôi chút.

Nhưng cái lạnh trong lòng, lại chẳng cách nào xua đi được.

Căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách rộng 120 mét vuông này, là nơi tôi dốc cạn cả đời tích cóp để mua.

Vậy mà suốt hai năm qua tôi vẫn chưa từng được ngủ trong một căn phòng đúng nghĩa.

Phòng ngủ chính là của vợ chồng con trai — điều này không có gì phải bàn cãi.

Nhưng căn phòng phụ hướng Nam, đầy nắng và ấm áp, đã bị Lâm Vi biến thành phòng để đồ và treo đầy quần áo, túi xách đắt tiền mà tôi đến tên thương hiệu còn chẳng biết đọc.

Còn tôi, chỉ có thể chịu đựng trong căn phòng kho hướng Bắc, mùa đông không có lấy một tia nắng.

Ngủ trên một chiếc giường gỗ cứng như đá.

Tôi từng nói vài lần rằng tôi muốn về quê, nơi có mấy người bạn già thân quen, có những điều tôi từng gắn bó cả đời.

Nhưng lần nào cũng bị Cố Bân ngăn lại.

“Mẹ đi rồi ai nấu ăn cho bọn con? Ai dọn dẹp nhà cửa?”

“Vi Vi bận đi làm, con đi làm cũng mệt, trong nhà cần có người lo chứ mẹ.”

Trong mắt họ, tôi chỉ là một người giúp việc miễn phí.

Vì thương con trai vất vả, tôi mềm lòng hết lần này đến lần khác, ở lại.

Không ngờ, cái tôi nhận lại, là sự đối xử còn thua cả một con chó.

Càng nghĩ tôi càng thấy nghẹn, nước mắt tự nhiên rơi xuống.

Tôi lấy điện thoại ra, định chặn luôn cả hai đứa khỏi danh bạ, khỏi thấy cho đỡ đau lòng.

Nhưng vừa mở điện thoại lên, mắt tôi liền đập vào dòng thông báo mới từ nhóm “Gia đình thân yêu hòa thuận” — group chat gia đình do chính Lâm Vi tạo.

Mẹ của Lâm Vi, cũng chính là bà thông gia của tôi, vừa đăng một bài lên trang cá nhân.

Trong ảnh là bà ta đang mặc một chiếc áo phao dài màu đen mới toanh, chỉ nhìn thôi cũng biết là đồ đắt tiền, đứng tạo dáng trước cửa trung tâm thương mại.

Bà ta cười toe toét đầy tự mãn, ánh đèn phản chiếu lên lớp vải khiến chiếc áo càng thêm phần sang trọng.

Trái tim tôi như bị kim châm nhói một cái.

Chỉ mới cuối tuần trước, tôi còn nói với Lâm Vi rằng chiếc áo bông cũ mang từ quê lên đã không còn cản gió, khớp gối tôi lạnh đến phát đau, muốn mua một cái áo bông mới dày hơn chút.

Lúc đó Lâm Vi nói gì?

Nó bực bội đảo mắt:

“Mẹ, mẹ bao nhiêu tuổi rồi mà còn bày đặt điệu với đà? Một cái áo phao tử tế cũng phải vài nghìn tệ, bọn con còn bao nhiêu thứ phải chi tiêu, mẹ không thể thông cảm chút hả? Mặc tạm đi.”

Còn bây giờ, bà thông gia đang mặc một cái áo… mà chỉ cần nhìn cũng biết, “vài nghìn tệ” là còn ít.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)