Chương 1 - CON GÁI ỦNG HỘ CHỒNG TÔI THEO ĐUỔI TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
Con gái tôi không biết học được những lý lẽ sai trái này từ đâu.
Cô bé khuyến khích bố mình theo đuổi “người thứ ba” và khuyên tôi ly hôn.
Lấy danh nghĩa “tình yêu chân thật không có tội”, cô mắng tôi mới là kẻ thứ ba.
Sau này, cô ấy mang thai trước khi cưới, đến lúc bụng to lại nhớ đến tôi.
Đáng tiếc, tôi sớm đã không công nhận cô ấy là con gái của mình nữa.
—-------------
Gần đây con gái tôi rất kỳ lạ, thường ôm điện thoại và cười ngớ ngẩn.
Còn hay nói những lý lẽ như: “Tình yêu chân thật không có tội, người không được yêu mới là kẻ thứ ba”.
Ban đầu tôi nghĩ nó đọc tiểu thuyết nhiều quá, mắng mỏ vài lần, thấy nó không nói nữa nên cũng không để ý.
Cho đến một ngày, vì công việc tôi quay về nhà lấy tài liệu, nghe được cuộc trò chuyện giữa nó và bố nó.
“Ánh mắt của thế tục có gì đáng sợ? Đó chỉ là họ bị quan niệm đạo đức đáng sợ này ràng buộc thôi. Yêu một người đâu có sai.
Bố, chẳng lẽ bố nhẫn tâm để cô Ngô cả đời sống trong tình cảnh không có danh phận như vậy sao? Như thế không công bằng với cô ấy. Yêu cô ấy thì phải cho cô ấy danh phận!
Hai người yêu nhau thật lòng, mẹ con cũng sẽ hiểu mà.”
Nghe đến đây, tôi như rơi vào hầm băng, lạnh đến tận xương tủy.
Móng tay cắm sâu vào da thịt, đau đớn như kim châm khiến tôi ngay lập tức tỉnh táo.
So với sự phản bội của Lý Văn Kiệt, điều làm tôi thất vọng hơn chính là Lý Gia.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Lý Gia không hề tỏ ra áy náy, cũng không giải thích, chỉ lớn tiếng nói:
“Mẹ, bố đã có tình yêu chân thật rồi. Mẹ nên chủ động rút lui đi.
Những người yêu nhau mới nên ở bên nhau, đúng không?”
Lý Gia ngẩng cao đầu, tự tin và mạnh mẽ.
Tôi tức đến bật cười.
Đây chính là cô con gái mà tôi đã chăm sóc tận tình, cuối cùng lại đứng về phía người bố vô trách nhiệm của mình.
Tôi nhìn Lý Văn Kiệt và hỏi:
“Anh nghĩ sao?”
Bị tôi gọi thẳng tên, Lý Văn Kiệt hoảng loạn đứng dậy, ánh mắt lảng tránh, nửa ngày không trả lời:
“Vợ… vợ à, Gia Gia đang đùa với em thôi mà.”
Lý Gia không chịu nổi khi thấy bố mình bị làm khó, lập tức đứng ra:
“Mẹ đừng làm khó bố con. Người không được yêu mới là kẻ thứ ba. Nói cho cùng là vì mẹ không đủ chu đáo, không giữ được trái tim đàn ông. Bố con mới phải đi tìm tình yêu chân thật. Chính mẹ mới là kẻ thứ ba!”
Nghe này.
Người thứ ba không còn gọi là người thứ ba, mà là “tình yêu chân thật”.
Ba quan của tôi (quan điểm về thế giới, nhân sinh, giá trị) bị lật đổ hoàn toàn.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, gõ nhẹ lên bàn:
“Được thôi, ly hôn đi.”
Lý Gia nhìn tôi, khuôn mặt hiện rõ vẻ đắc thắng, như thể muốn nói:
“Mẹ thấy không? Tình yêu chân thật mới là vô địch.”
Cô bé tươi cười nghịch ngợm, nói với bố:
“Bố, con đã nói đúng mà, mẹ có tự giác rút lui rồi.”
Thật ra, tôi và Lý Văn Kiệt đã sớm không còn tình cảm, chỉ vì Lý Gia sắp thi đại học nên tôi định giấu nó thêm một thời gian.
Nhưng giờ đây, chính Lý Gia lại là người đưa ra ý kiến, thì tốt quá rồi.
Một lần nhìn thấu bộ mặt thật của hai bố con, cũng không lỗ.
Lý Văn Kiệt tỏ vẻ lúng túng, vội vàng xua tay ra hiệu cho con gái đừng nói nữa.
“Gia Gia, con đừng nói nữa.”