Chương 13 - Con Gái Thật Của Nhà Họ Cố

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

13

Chu Mạt gan lớn, tư duy linh hoạt, bạn thân tôi thì như một người mẹ lớn – đảm đang và chu đáo.

Tổ hợp này, đúng là hoàn hảo.

Thi xong môn cuối cùng, tôi là người đầu tiên bước ra khỏi phòng thi.

Xung quanh có không ít phóng viên lao tới.

Nhưng trong mắt tôi chỉ có ba người bọn họ.

Mỗi người giơ một bông hoa hướng dương siêu to tự làm bằng tay.

Chói mắt không chịu nổi.

Tôi tiến tới, ôm lấy ba bông hướng dương.

“Thi thế nào rồi?”

Tôi không khiêm tốn chút nào:

“Bình thường thôi, top 3 thế giới.”

Phóng viên chặn tôi phỏng vấn:

“Bạn học ơi, bạn là thí sinh thi nghệ thuật à? Xinh quá.”

Tôi mỉm cười:

“Cảm ơn lời khen, không phải ạ.”

Cô ấy kinh ngạc:

“Em là người đầu tiên ra khỏi phòng thi, cảm thấy đề thi thế nào?”

“Cũng được, không khó lắm.”

Phóng viên cũng bật cười:

“Ba người kia là bạn thân của em à?”

“Không phải. Họ là gia đình của em, là anh chị của em.”

Phóng viên:

“Ôi, hạnh phúc quá! Ba bông hướng dương kia là chị gái em làm bằng tay thật à?”

Tôi ôm bạn thân lại:

“Đúng rồi ạ, chị gái em giỏi lắm luôn!”

Buổi tối ăn xong, chúng tôi lại lập tức quay về tỉnh Y.

Lớp trưởng và các bạn vẫn đang chờ tôi để tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô.

Viện trưởng – mẹ nuôi – cũng tổ chức tiệc cho tôi.

Khi biết ba người bạn thân cũng quay về, bà vui mừng không để đâu cho hết.

Trên đường tôi trở về tỉnh Y, biệt thự nhà họ Cố vẫn sáng trưng đèn đuốc.

Một bữa tiệc riêng tư cực kỳ hoành tráng đang được tổ chức cho Cố Nhược, để “chúc mừng em ấy đã hoàn thành kỳ thi đại học” (dù chưa biết điểm thế nào).

Trong bài đăng chín ảnh trên vòng bạn bè của Cố Nhược, em ấy mặc váy cao cấp phiên bản giới hạn mới nhất, trang điểm kỹ càng, được ba mẹ và hai anh trai vây quanh như công chúa.

Phụ đề đi kèm:

【Thi đại học xong rồi! Cảm ơn gia đình yêu thương của mình nhất! [Trái tim][Trái tim]】

【Ba nói em là niềm tự hào của ba, mẹ ôm em bảo ‘Bé cưng vất vả rồi’, anh cả tặng em món quà mơ ước, anh hai nói em là cô em gái tuyệt vời nhất trên đời!】

【Cảm giác được yêu thương thật tuyệt vời! Em không cần nhiều tiền, chỉ cần thật nhiều thật nhiều tình yêu! [Mặt trời][Mặt trời]】

【Yêu mọi người! Mãi mãi yêu gia đình của em! [Hôn gió]】

Tôi chậm rãi để lại bình luận bên dưới bài đăng của Cố Nhược:

【Thật ghen tị với công chúa được cả nhà yêu chiều [Cười mỉm]. Chiếc váy mới của em là đồ cao cấp của nhà C đúng không? Đẹp ghê! Có thể hỏi giá bao nhiêu không? [Dễ thương][Ngại ngùng]】

Gần như ngay lập tức, điện thoại tôi đổ chuông.

“Minh Sơ Hàn! Em có ý gì hả?!”

Giọng gào lên của Cố Nhị thiếu vang vọng qua điện thoại, tiếng nhạc ầm ĩ cùng tiếng người huyên náo làm nền – rõ ràng hắn vẫn còn đang ở bữa tiệc, tức điên luôn.

“Cô cố ý gây sự đúng không? Chỉ là Nhược Nhược đăng một bài vòng bạn bè, liên quan gì đến cô? Cô bị bệnh ghen ăn tức ở à? Nghèo đến phát điên rồi hả? Ham tiền đến mức đâm đầu vào chậu vàng rồi à? Nhà họ Cố cho cô ít tiền lắm sao? Đồ chó vong ơn bội nghĩa! Con khốn! Hồi đó đáng ra phải tông chết cô trên đường luôn cho rồi! Đỡ phải…”

Những lời bẩn thỉu, độc ác, đầy rẫy nguyền rủa và căm hận.

Tôi yên lặng nghe, chờ hắn chửi đến mức thở không ra hơi, mới bình thản mở miệng:

“Chửi xong chưa? Cố Đình, lời anh nói, tôi đã ghi âm lại rồi. Anh nói xem, nếu tôi đăng đoạn ghi âm này cùng ảnh chụp bài vòng bạn bè khoe khoang của Cố Nhược lên mạng, anh đoán xem, mọi người sẽ thương ai hơn? Cổ phiếu của tập đoàn Cố thị, ngày mai sẽ rớt bao nhiêu điểm?”

Đầu dây bên kia im bặt.

Vài giây sau:

“Cô… cô lại ghi âm? Minh Sơ Hàn! Cô đúng là ma quỷ! Cô rốt cuộc muốn gì?!”

“Tôi chẳng muốn gì cả.”

Giọng tôi rất thoải mái:

“Chỉ là thấy, anh vừa mắng tôi một trận, tôi cần được an ủi. Một triệu. Luật cũ, mười phút.”

“Một… một triệu?!” Giọng Cố Đình vỡ toang: “Cô đi cướp ngân hàng hả?!”

Tôi thản nhiên:

“Số tài khoản anh biết rồi.”

Tôi cúp máy.

Mười phút sau, thông báo từ ngân hàng đến đúng hẹn.

Tôi nhìn con số một triệu vừa nhảy vào tài khoản, liền lập tức tha thứ cho những lời thô lỗ của Nhị thiếu nhà họ Cố.

Hai thành phố cách nhau khá xa, đến nơi thì cũng đã là chiều hôm sau.

Cả bốn đứa chúng tôi tay xách nách mang đầy quà.

Lớp trưởng, vài người bạn cùng lớn lên ở cô nhi viện, còn có cả viện trưởng – bà đã lớn tuổi, tóc bạc nhưng vẫn nhanh nhẹn – đã chờ sẵn ở ga từ lâu.

Thấy chúng tôi, họ ùa tới, thi nhau hỏi han, tranh nhau xách hành lý.

Không có sự khách sáo giả tạo của nhà giàu, chỉ có sự vui mừng chân thành và những cái ôm ấm áp nhất.

Thấy không, tôi có rất nhiều người thực lòng yêu thương mình.

“Về là tốt rồi! Về là tốt rồi!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)