Chương 6 - Con Gái Duy Nhất Của Nhà Hào Môn
5
Vừa ăn, tôi vừa kín đáo quan sát chị Trần.
Kiếp trước, bà nội cũng từng để chị Trần ở lại chăm sóc tôi.
Cùng với quản gia, hai người đó thỉnh thoảng lại tìm cách khiến Lâm Như sống dở chết dở.
Mỗi ngày, cô ta phải dậy từ năm giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng cho tôi, đồng thời là ủi sẵn bộ đồ tôi sẽ mặc trong ngày.
Khi tôi đi học, cô ta còn phải theo bếp trưởng trong nhà học nấu những món ngọt và món ăn mà tôi thích.
Buổi tối tôi học đàn, dù muộn cỡ nào, cô ta cũng phải đứng chờ bên ngoài phòng đàn đến tận khi tôi xong.
Cô ta còn phải thường xuyên mang theo nước ấm hay khăn cho tôi, chỉ cần tôi gọi một tiếng, thì lập tức phải có mặt, tỏ ra dịu dàng yêu thương như một người mẹ mẫu mực.
Hầu như không có thời gian riêng tư.
Mà hễ có một chút rảnh rỗi, chỉ cần không có quản gia hay bà Lưu ở đó, cô ta liền lộ mặt thật.
Cô ta sai vặt những người giúp việc mới một cách trịch thượng, hét lớn quát mắng như thể mình là chủ nhân trong nhà.
Chỉ cần ai khiến cô ta không vừa ý, cô ta sẽ vung tay tát thẳng mặt.
Thậm chí, nhiều lần còn bảo người ta bưng trà cho mình rồi giả vờ “không cẩn thận” làm đổ nước sôi lên tay họ.
Gặp lúc tâm trạng không tốt, cô ta còn hất thẳng cả ly trà nóng vào mặt người khác.
Có lần, cô ta bảo người giúp việc mới mát-xa chân cho mình.
Chỉ cần bấm hơi mạnh hoặc hơi nhẹ, cô ta lập tức đá ngã người đó xuống đất, rồi hung hãn đá thẳng vào đầu.
Vì sao Lâm Như chỉ dám bắt nạt mấy người giúp việc mới?
Bởi vì những người làm lâu năm trong nhà chẳng coi cô ta ra gì, không nghe lời, cũng chẳng nể mặt.
Nếu cô ta dám nổi nóng với họ, họ sẽ lập tức méc với quản gia hoặc chị Trần.
Và sau đó, Lâm Như chắc chắn sẽ bị “dạy quy củ”.
Kiếp trước, quản gia và chị Trần từng nói với tôi không biết bao nhiêu lần rằng Lâm Như không phải người tốt.
Họ cũng kể, cô ta thường xuyên trút giận vô cớ lên người làm.
Nhưng lúc đó, tôi như bị phủ một lớp sương mù, chìm đắm trong cái gọi là “sự dịu dàng” của cô ta, nhất quyết không tin lời ai cả.
Trái lại, Lâm Như còn thường xuyên khoe trước mặt tôi những vết thương nhỏ trên người mình.
So với những gì đám giúp việc phải chịu, chẳng là gì cả — nhưng tôi lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đã bị cô ta hù dọa đến phát sợ.
Sau đó, cô ta lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói:
“Yên Yên à… cô không thể ở bên con nữa… cô đau lắm… cô cũng muốn sống…”
Tôi tức giận hỏi lại:
“Ai đánh cô? Cô nói cho con biết, con sẽ đòi lại công bằng cho cô!”
Cô ta ngập ngừng rồi nói:
“Là… là chị Trần.”
Cô ta không dám nói là quản gia — vì cô biết, dù tôi có khóc lóc thế nào cũng chẳng ai dám đuổi ông ấy.
Quản gia là người chứng kiến ba tôi trưởng thành, được ông vô cùng kính trọng.
Nếu cô ta mà dám đụng đến ông ấy, chắc chắn sẽ bị ba tôi ghét bỏ thêm.
Lúc đó tôi còn ngây thơ, bị dắt mũi, lập tức đòi đuổi chị Trần về quê.
Cô ta còn giả vờ kéo tay tôi ngăn lại, như thể sợ tôi làm lớn chuyện.
Nhưng rõ ràng — với sức của người lớn, sao không giữ nổi một đứa bé?
Cô ta cố tình để tôi làm ầm lên, dọn đường giúp cô ta.
Chị Trần giải thích thế nào tôi cũng không nghe, ai nói gì tôi cũng mặc kệ.
Tôi cắn răng đuổi chị về quê bằng được.
Không lâu sau đó, chuyện bi thảm xảy ra.
Quản gia bất ngờ trượt chân trên cầu thang vì vết dầu loang, té từ trên cao xuống, chấn thương sọ não, không qua khỏi.
Lúc đó tôi không nghi ngờ gì cả, chỉ nghĩ ông tuổi cao, đi đêm dễ trượt ngã là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ nhớ lại… từng chi tiết nhỏ đều đáng ngờ.
Và tôi tin — chuyện đó có liên quan đến Lâm Như.
Khi chị Trần và quản gia không còn, nhà họ Cố chẳng khác gì rơi vào tay cô ta.
Trước mặt tôi và ba thì ngoan ngoãn, nhẹ nhàng, luôn tỏ ra biết điều.
Nhưng sau lưng thì hống hách, coi trời bằng vung, coi nhà này là của mình.
Nhưng… đó là ở kiếp trước.
Kiếp này, cô ta đừng hòng có cơ hội mơ giấc mộng xa hoa đó nữa.
6
Gia đình Lâm Như thuộc dạng khá giả, nhưng ba mẹ lại trọng nam khinh nữ.
Vì muốn lo cho cậu con trai một tương lai sáng sủa, họ đã dốc toàn lực bồi dưỡng Lâm Như, với hi vọng sau này cô ta có thể gả vào nhà hào môn để giúp đỡ em trai.
Vậy nên, kiểu tiểu thư như Lâm Như chẳng mấy chốc sẽ lại giống như kiếp trước, đến khóc lóc kể khổ với tôi, xúi giục tôi đuổi chị Trần về quê.
Quả nhiên, sau ba năm bị rèn giũa, cô ta chịu không nổi nữa, bắt đầu khổ sở đến tìm tôi giở chiêu.
Lúc đó tôi đang ngồi trong thư phòng làm bài toán nâng cao.
Lâm Như gõ cửa, tay bưng khay trái cây, nhẹ nhàng đặt lên bàn — nhưng lại không rời đi.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn cô ta, như ra hiệu: “Cô còn chuyện gì?”
Cô ta giơ tay vén tóc mai, tay áo thuận thế trượt xuống, để lộ những vết bầm tím trên cổ tay.
Tôi giả vờ như không thấy gì, vẫn ngơ ngác nhìn cô ta.
Tay cô ta khựng lại một chút, sau đó làm động tác càng mạnh hơn để cố tình lộ vết thương.
Cô ta còn đứng hẳn dưới ánh đèn để tôi nhìn rõ hơn.
Thấy bộ dạng như muốn “mở màn diễn kịch” đến nơi, tôi thản nhiên chỉ vào tay cô ta, làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
“Tay cô bị sao vậy?”