Chương 2 - Con Gái Duy Nhất Của Nhà Hào Môn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ba tôi lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn:

“Tôi không quan tâm cô có thật lòng hay không.”

“Nếu cô đã muốn làm phu nhân nhà họ Cố đến vậy, thì tôi sẽ cho cô toại nguyện.”

“Nhưng nhớ kỹ, chỗ dựa duy nhất của cô trong nhà họ Cố là Yên Yên.”

“Cô nói cô yêu thương con bé thật lòng, vậy sau này phải tận tâm tận lực mà lấy lòng con tôi.”

“Nếu không…”

Ông dừng lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô ta:

“Tôi sẽ khiến cô rơi từ mây cao xuống bùn đất.”

Lâm Như mặt tái nhợt, chỉ biết cúi đầu khẽ đáp:

“Vâng…”

Đúng lúc đó, tôi dụi dụi mắt, giọng non nớt gọi một tiếng:

“Ba ơi…”

Thấy tôi tỉnh, ánh mắt lạnh lùng của ba lập tức dịu xuống.

Ông nhẹ nhàng đáp lại:

“Ba đây, Yên Yên tỉnh rồi à? Có đói không?”

Tôi khẽ gật đầu.

Ba vỗ nhẹ lưng tôi, bế tôi đứng dậy rồi xoay người định bước về phía phòng ăn.

Lâm Như vội vàng bò dậy, gọi tên tôi với giọng nịnh nọt:

“Yên Yên đói rồi sao? Có cần cô giáo đút cho Yên Yên ăn không?”

Nhưng cô ta vừa bước được vài bước đã bị quản gia chặn lại.

Tôi chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ rúc đầu vào lòng ba.

Ba tôi dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua quản gia.

Quản gia lập tức hiểu ý, phất tay ra hiệu cho mấy người giúp việc đang đứng trong phòng khách.

Mấy người ấy lập tức bước tới, bịt miệng Lâm Như rồi kéo cô ta đi.

Lâm Như hoảng hốt vùng vẫy, đôi mắt hoảng sợ, cố hét lên nhưng hoàn toàn bị bịt miệng.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Người giúp việc trong nhà tôi đều đã được huấn luyện bài bản, không chỉ khỏe hơn người bình thường, mà còn rất giỏi trong việc khống chế người khác.

Chẳng mấy chốc, tiếng tát chan chát và tiếng hét thảm của Lâm Như lờ mờ truyền tới.

Quản gia lạnh lùng cảnh cáo:

“Đồ không biết điều, dám tự ý làm càn trước mặt tiên sinh.”

“Dựa vào chút thủ đoạn hạ cấp bò lên giường rồi mới làm được mẹ của tiểu thư, vậy mà còn dám vượt quyền?”

“Hôm nay tao sẽ dạy mày thế nào là quy củ, để mày nhớ đời.”

“Tiếp tục đánh! Mạnh tay lên!”

Tuy ba tôi đồng ý để cô ta ở lại nhà họ Cố chăm sóc tôi, nhưng đó cũng chỉ là cái danh hão.

Thực chất, cô ta chẳng khác gì một người giúp việc cao cấp.

Hơn nữa, cô ta còn từng âm thầm dụ dỗ và tính kế với tôi, nên ba tôi tuyệt đối không thể dễ dãi.

Ông nhất định phải dạy dỗ Lâm Như một trận ra trò, vừa để răn đe, vừa để thay tôi lập uy.

Kiếp trước, Lâm Như cũng từng bị quản gia tát đến sưng mặt để lập quy củ.

Chính sự lạnh lùng và tàn nhẫn của ba tôi đã khiến cô ta sợ hãi suốt mười năm, ngoan ngoãn đóng vai người mẹ tốt.

Cho đến khi cô ta mang thai, tự cho mình có chỗ dựa rồi liền lộ mặt thật, vội vã muốn ra tay giết tôi.

Hiện tại tôi đang ngồi trong ghế ăn trẻ em, từ tốn húp từng thìa cháo.

Ba tôi thỉnh thoảng gắp cho tôi ít thức ăn.

Tôi ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào nhìn ông:

“Cảm ơn ba!”

Ba tôi cười rạng rỡ, xoa nhẹ đầu tôi đầy cưng chiều.

Lâm Như…

Lần này không có tôi che chắn cho cô nữa.

Tôi thật muốn xem, cô sẽ còn có thể yên ổn ngồi trên cái ghế “phu nhân hào môn” bao lâu?

3

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường công chúa lộng lẫy.

Căn phòng tràn ngập sắc hồng, thú nhồi bông và búp bê Barbie bày đầy tủ kính.

Không khó để nhìn ra, tôi — đứa con gái duy nhất của nhà họ Cố — được cưng chiều đến mức nào.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)