
Nửa năm cuối cùng trước kỳ thi đại học, tôi được cha mẹ ruột tìm về.
Những năm 80, tài nguyên giáo dục vốn đã khan hiếm.
Vậy mà giả thiên kim kia lại lớn lên trong mười tám năm yêu thương chăm chút của họ, trở thành một nữ thần học bá vừa giàu vừa đẹp mà ai cũng ao ước.
Còn tôi, trước đó sống với cha mẹ nuôi ở một vùng quê nghèo, mỗi ngày phải băng qua mấy dặm đường núi để đến trường.
Mẹ ruột tôi là hiệu trưởng một trường cấp ba, luôn tự nhận mình có tư tưởng tiến bộ, nhưng lại vì sĩ diện mà tuyên bố với bên ngoài rằng tôi chỉ là cháu gái mượn tạm nhà ở.
Cha ruột thì làm ăn buôn bán, dặn dò tôi một câu:
“Ở nhà họ Thẩm này, chỉ có người giỏi nhất mới xứng làm con gái chúng ta.”
Giả thiên kim khinh thường xuất thân của tôi, tự tin đến mức khiêu khích:
“Một đứa vô dụng bị nuôi hỏng, dù có là con ruột thì sao chứ? Nhìn điểm số của mày đi, chẳng mấy mà bố mẹ sẽ tống cổ mày về nguyên đai nguyên kiện cho coi!”
Nhìn dáng vẻ đắc thắng của cô ta, tôi chỉ khẽ cong môi cười lạnh.
Vô dụng?
Vậy để xem tôi sẽ khiến cô ta tận mắt chứng kiến, tôi đã “xông pha” ra sao từ hàng vạn thí sinh khắp bốn tỉnh mà chiến thắng vươn lên!
Bình luận