Chương 2 - Con Gái Của Nhà Đầu Tư

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giang Vận còn viết caption rõ ràng: 【Cảm ơn bố đã tranh thủ thời gian đến tiễn con đi thực tập. Con nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bố.】

Tôi lập tức gọi cho cậu. Máy báo tắt nguồn.

Tôi vẫn không chịu cúi đầu xin lỗi. Giang Vận nhìn tôi bằng ánh mắt độc địa:

“Ngụy Nam, cô cứ chờ mà hối hận đi. Tôi sẽ khiến cô phải trả giá!”

2

Hôm sau, lời cô ta nói liền thành sự thật.

Tại lễ tuyên dương, danh hiệu “Nhân viên xuất sắc nhất” và tiền thưởng 500 ngàn tệ lẽ ra thuộc về tôi… Lại bị đổi tên thành Giang Vận.

Thậm chí trên slide trình chiếu còn chưa kịp xóa tên tôi khỏi phần phát biểu cảm nghĩ.

Đây rõ ràng là cướp trắng giữa ban ngày. Tôi tức đến lồng ngực như bốc cháy.

Tôi lập tức đứng dậy chất vấn:

“Căn cứ nào để đánh giá danh hiệu xuất sắc nhất?

Dự án tháng này tôi chốt được doanh thu hơn mười tỷ, đem về cho công ty lợi nhuận hơn chục triệu tệ.

Tôi bỏ xa người xếp thứ hai đến 5 triệu tệ tiền lãi.

Còn Giang Vận, không có nổi một đơn hàng, tôi hỏi các vị lãnh đạo – dựa vào đâu mà danh hiệu này thuộc về cô ta?”

Cả hội trường lặng ngắt như tờ.

Trưởng phòng tài chính và giám đốc kinh doanh nhìn nhau, không ai dám hé răng.

Giang Vận ngẩng cao đầu, khinh khỉnh nhìn tôi:

“Dựa vào việc những dự án của cô chẳng sạch sẽ gì.

Công ty sẽ không dung túng cho loại hành vi thấp kém như vậy.”

“Hiện tại chỉ mới hủy danh hiệu của cô. Nếu cô còn tiếp tục dùng thủ đoạn bẩn thỉu làm ảnh hưởng danh tiếng công ty, thì thứ đang chờ đợi cô chính là… đuổi việc!”

Tôi giận đến run cả người, ánh mắt quét qua dãy bàn lãnh đạo trên sân khấu.

Những người từng khen tôi giỏi, là nhân tài tiềm năng… Giờ đây đều né tránh ánh nhìn của tôi, cúi đầu giả câm giả điếc.

Tôi nhìn thẳng vào giám đốc cao nhất – Bạch Kế Vĩ.

“Giám đốc Bạch, đây cũng là suy nghĩ của ông sao?”

Bị tôi gọi đích danh, ông ta rõ ràng không vui, chau mày tỏ vẻ khó chịu:

“Ngụy Nam, công ty có lý do riêng của mình.

Đừng vì chuyện nhỏ này mà phá hỏng lễ tuyên dương.

Cô phải biết nhìn đại cục.”

“Đại cục?” – tôi mắt đỏ hoe, giọng cũng bắt đầu run lên.

“Cái ông gọi là đại cục, là tôi làm việc không ngơi nghỉ suốt cả năm, ngày nào cũng tăng ca đến nửa đêm,

vắt kiệt sức lực để chốt dự án, rồi cuối cùng bị người khác cướp trắng tay?”

“Chỉ vì một lời đồn vô căn cứ, các người có thể dễ dàng xóa sạch mọi cố gắng của tôi, rồi thản nhiên như không?”

“Tôi hỏi, công bằng ở đâu? Lẽ phải ở đâu?

Đối xử với một nhân viên cống hiến hết mình cho công ty như vậy, các người không thấy hổ thẹn sao?”

Bạch tổng bị tôi hỏi đến cứng họng. Còn Giang Vận lại chẳng hề thấy xấu hổ, mà ngược lại ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo.

“Công bằng?” – cô ta cười khinh bỉ – “Ngụy Nam, đừng có trẻ con như vậy.

Xã hội này mà, ai có quyền thì công bằng sẽ đứng về phía người đó.”

“Muốn đòi công lý à? Vậy tìm cho mình một người bố có tiền đi, đáng tiếc, cô không có.”

Cô ta không thèm giấu sự khinh miệt trên mặt, nhìn tôi lạnh lùng nói:

“Còn tôi, con gái tổng tài tập đoàn Thiên Việt – Giang Dục Minh, thân phận này đủ để đè bẹp cô cả đời không ngóc đầu lên nổi!”

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, thật sự không hiểu cô ta lấy đâu ra sự tự tin đó.

Thậm chí bắt đầu nghi ngờ… Phải chăng cậu tôi thật sự có con riêng mà cả nhà không ai biết?

Tôi bất chợt mở miệng:

“Nghe nói Giang tổng có một cô cháu gái, ông ấy xem như con ruột.

Không biết Giang… ‘nhân viên xuất sắc’, cô từng gặp cô ấy chưa?”

Giang Vận khựng lại một chút. Sau đó lập tức lườm tôi đầy khinh thường.

“Đó là chị họ tôi, tất nhiên tôi từng gặp rồi.

Nhưng chị ấy sống ở nước ngoài quanh năm, rất ít khi về nước, đến tôi còn hiếm khi gặp, huống gì là loại dân đen thấp kém như cô.”

Tôi bật cười khẩy:

“Vậy sao? Giang ‘nhân viên xuất sắc’ không hề thấp kém, vậy mà lại đi giành danh hiệu và tiền thưởng của người khác à?

Không chừng là tiểu thư giả mạo cũng nên?”

“Cô!”

Giang Vận mặt mày tối sầm, trừng mắt đầy căm hận:

“Ngụy Nam! Đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Tước danh hiệu của cô là vì cô không xứng.

Còn tôi, là nhờ thực lực mà có được!”

“Thực lực?” – tôi tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào cô ta.

“Ý cô là cái ‘thực lực’ mỗi ngày đi làm thì chơi game, ngủ trưa hai tiếng, năm giờ tan ca đúng giờ chứ gì?”

“Hay là ‘thực lực’ cả ngày ngồi trước máy tính chỉ gõ được đúng hai chữ ‘phương án’ lên slide?”

Tôi nói không nhanh, nhưng từng chữ từng câu đều khiến cô ta bẽ mặt.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)