Chương 1 - Con Gái Của Đại Nữ Chủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Con gái tôi cầm 88 vạn tiền hồi môn tôi cho, đăng lên mạng khoe với bạn bè:

“Học hỏi mẹ chồng đại nữ chủ của mình — hồi môn tự tay kiếm!”

Tôi nghe mà nghẹn ở cổ, nhưng cũng chẳng nói gì.

Không ngờ nó càng ngày càng quá quắt, ép tôi giao thẻ lương:

“Mẹ chồng đại nữ chủ bảo: người ta không bằng mình, có bản lĩnh thì tự lo. Lương của mẹ con giữ cho, khỏi phải đợi đến lúc già rồi lại không có tiền dưỡng lão mà thành gánh nặng của con.”

Tôi tức đến nỗi phát bệnh tim ngay tại chỗ, run rẩy bảo nó giúp lấy thuốc.

Ai ngờ nó lại đổ hết thuốc vào thùng rác, còn chỉ tay vào mặt tôi mắng:

“Mẹ chồng con hồi xưa sinh con cũng tự mình đi bệnh viện!”

Rồi nó tiếp tục hét lên:

“Bà ta nói đúng, người như mẹ — không biết chừng mực, cứ dính lấy con gái như miếng cao dán hút máu — không đáng sống!”

“Hôm nay, con sẽ cho mẹ hiểu thế nào là phụ nữ độc lập tự chủ!”

Nói xong, nó đập cửa bỏ đi.

Tôi tuyệt vọng cùng cực, nghiến răng nhặt thuốc trong thùng rác lên, nuốt xuống từng viên.

Sau đó, tôi gọi điện cho ngân hàng, hủy khoản chuyển 88 vạn tôi đã gửi cho nó.

Đã muốn học làm đại nữ chủ như mẹ chồng, thì đừng có mong dựa vào tôi nâng đỡ nữa.

Tôi muốn xem, với cái của hồi môn bằng không, dựa vào “mẹ chồng đại nữ chủ” ấy, nó sẽ sống ở nhà chồng ra sao!

1

Con gái tôi cầm 88 vạn tiền hồi môn tôi cho, đăng bài khoe trên mạng xã hội:

“Học theo mẹ chồng đại nữ chủ đáng kính của mình — của hồi môn phải tự mình kiếm!”

Trong lòng tôi nghẹn lại, khó chịu vô cùng, nhưng cũng chẳng nói gì.

Không ngờ nó càng ngày càng quá quắt, ép tôi giao thẻ lương:

“Mẹ chồng đại nữ chủ của con nói rồi — cầu người không bằng cầu mình. Con giữ lương giúp mẹ, để khỏi sau này mẹ không có tiền dưỡng lão lại thành gánh nặng của con.”

Tôi tức đến nỗi phát bệnh tim ngay tại chỗ, run rẩy nói nó đi lấy thuốc giúp.

Nó lại thản nhiên đổ hết thuốc vào thùng rác, chỉ tay vào mặt tôi mắng:

“Mẹ chồng con hồi xưa sinh con cũng tự mình đi bệnh viện!”

“Bà ta nói đúng — loại người như mẹ, không biết ranh giới, cứ như miếng cao dán hút máu bám chặt lấy con gái — không đáng sống!”

“Hôm nay, con phải để mẹ hiểu thế nào là phụ nữ độc lập tự chủ!”

Nói xong, nó đập cửa bỏ đi.

Tôi ngồi sụp xuống, tuyệt vọng đến tột cùng, nghiến răng nhặt thuốc trong thùng rác lên, nuốt từng viên.

Rồi tôi gọi điện cho ngân hàng, hủy khoản 88 vạn đã chuyển cho con.

Đã muốn học làm đại nữ chủ như mẹ chồng, thì đừng mong được tôi nâng đỡ nữa.

Tôi muốn xem, dựa vào “mẹ chồng đại nữ chủ” với không đồng sính lễ, nó có thể sống ở nhà chồng được bao lâu!

Ngày mai là lễ cưới của con gái tôi — Dư Chiêu.

Tám mươi tám vạn tiền hồi môn và một ngàn gram vàng miếng, bỗng dưng biến mất.

Nó cuống lên, định báo cảnh sát.

Tôi chặn lại:

“Không cần đâu, là mẹ lấy đấy.”

Dư Chiêu tức giận đến mức đá bay chiếc ghế, chỉ tay vào mặt tôi quát:

“Mẹ đúng là càng già càng mất mặt! Đó là hồi môn của con, mẹ có tư cách gì lấy đi?”

“Không hỏi mà lấy thì là ăn trộm! Mẹ không thấy xấu hổ à?”

“Mau trả tiền và vàng lại cho con! Đừng tưởng mẹ là mẹ con mà con sẽ bỏ qua!”

Nó vừa mắng vừa gắt gỏng, chẳng còn chút dịu dàng khi trước — cái lúc nó năn nỉ tôi đưa tiền và vàng, bộ dạng khác hẳn.

Tôi chỉ nhếch môi, bình thản đáp:

“Vàng là quà bố con để lại cho mẹ, tám mươi tám vạn là tiền mẹ cực khổ kiếm được — đó là tiền dưỡng già của mẹ.”

“Hôm qua tâm trạng tốt nên mẹ mang ra cho con xem, từ khi nào lại thành của con rồi?”

Mặt Dư Chiêu lập tức biến sắc, đỏ rồi tím, tức đến run người:

“Mẹ nói rõ ràng đó là tiền hồi môn cho con! Đã cho rồi mà còn đòi lại, mẹ không thấy mất mặt à?”

“Con đã đăng công khai trên mạng rồi, mẹ muốn kéo con cùng mất mặt phải không?”

“Mẹ trộm tài sản cá nhân của con, con có quyền báo cảnh sát bắt mẹ!”

Tôi nhìn nó, cảm thấy buồn cười:

“Không phải chính con nói muốn làm đại nữ chủ, phải tự lực cánh sinh, hồi môn tự mình kiếm sao?”

“Giờ lại chìa tay xin tiền mẹ, thế chẳng phải phá vỡ hình tượng à? Mẹ chồng đại nữ chủ của con biết được, liệu có thất vọng không?”

Dư Chiêu nghẹn họng, im bặt, trừng tôi suốt mười phút, cuối cùng đành mang thuốc đến, mặt mũi khó chịu như bị ép uổng:

“Cho mẹ đấy.”

Tôi không lấy, chỉ nhìn nó với vẻ mặt lạnh lùng.

Dư Chiêu không nhịn được nữa, quẳng lọ thuốc xuống đất: “Đủ rồi!”

“Chỉ vì tối qua con không đưa thuốc à? Mẹ làm ầm làm ỉ để khoe với ai vậy? Bố con đã mất từ lâu rồi, bớt cái kiểu giận dỗi đó đi!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)