Chương 5 - Con Gái Bất Hiếu
Ồ, chính là mày đấy.”
“Mỗi ngày mày đều không ngừng nhăm nhe tính toán, còn mong tao đối xử với mày tử tế à?
Cười chết mất. Tao chưa vả mày hai cái là tao còn có văn hóa đấy.”
“Mẹ đã nhận sính lễ nhà người ta rồi đúng không?
Giờ tao không lấy, không ai rước, thì đến lượt mày.
Nào nào, chọn đi, mày muốn lấy ai?”
“Bao nhiêu năm qua tiền tao kiếm đều nộp về nhà,
Nuôi mày ăn, nuôi mày mặc, nuôi mày đi học, nuôi mày yêu đương.
Mày không biết đủ, không biết ơn thì thôi, giờ còn quay sang mắng tao,
Gọi tao là đồ vong ân, không có lương tâm, nói tao không nuôi được mày?
Tao nuôi mày trắng trẻo béo tốt như thế mà mày còn muốn gì nữa?”
“Đồ vô ơn bạc nghĩa, từ nay tao không cho mày thêm một xu nào nữa.
Để xem mày lấy gì mà lên mặt với tao?”
“Đúng ra nên tống mày đi lấy chồng từ sớm,
Đỡ phải suốt ngày vênh váo như trời bằng vung,
Cho mày tí mặt là mày muốn mở cả xưởng nhuộm.”
Cuối cùng, em gái tôi chịu hết nổi, “òa” một tiếng khóc òa lên.
Từ nhỏ được nuông chiều như công chúa, là báu vật trong lòng mẹ,
Giờ lần đầu tiên bị chửi thẳng mặt trước mặt bao nhiêu người, sao chịu nổi?
Thấy con gái cưng bị mắng thảm như thế, mẹ tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Bà bước nhanh về phía tôi, giơ tay định tát:
“Đừng vội, tới lượt bà rồi đấy.”
Tôi đẩy mạnh mẹ một cái, bà loạng choạng lùi lại mấy bước, trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhìn cái bộ dạng hung hăng đó, tưởng chừng như muốn giết tôi đến nơi,
Nhưng bà giết không được tôi đâu — vì còn phải nghe tôi nói cho ra nhẽ.
“Khi bố tôi còn sống, mọi việc trong nhà đều do ông ấy làm.”
“Bà nói bà sinh được hai gái một trai cho ông ấy, nên bà là công thần, là bà hoàng trong nhà.”
“Nhưng bố tôi sáng sớm ra ngoài lái xe giao hàng, trước đó vẫn phải dậy nấu cơm cho bà.”
“Ông ấy chết là vì quá mệt mỏi, làm việc kiệt sức, lái xe trong tình trạng mệt quá độ mà tai nạn chết.”
“Lúc đó em trai tôi mới tám tuổi, còn biết lo — biết bố lái xe nguy hiểm, nên muốn đi theo.”
“Kết quả, hai cha con chết cùng nhau.”
“Họ mất rồi, bà không đau lòng cho chồng, cho con, bà chỉ lo sau này không còn ai bảo vệ bà, không ai hầu hạ bà, không ai làm trâu làm ngựa cho bà nữa.”
“Bà là cái thứ gì? Không có phúc làm nữ hoàng mà cứ tưởng mình là bà hoàng.”
“Bố tôi vừa mới chết, bà đã nhăm nhe tái giá.”
“Bên ngoài thì nói là sợ tôi với em gái không ai nuôi,
Nhưng thật ra là vì bà vô dụng, không kiếm ra tiền, không chống nổi một mái nhà, nên mới vội tìm đàn ông khác để bám vào.”
“Nhưng bà có soi gương không? Bà xem mình là cái dạng gì?
Cả cái vùng này ai mà không biết bà là thứ đàn bà lười biếng nổi tiếng, ai thèm cưới bà?”
“Bà tự gả không nổi, lại quay sang nói tôi với em gái làm liên lụy đến bà,
Nực cười thật đấy. Bà là cái giống gì, trong lòng bà không biết à?”
“Bao năm nay, cả nhà sống dựa vào tiền tôi gửi về,
Bà chẳng hề đối xử tử tế với tôi, tôi vẫn nhịn.
Tôi không thèm chấp bà, vậy giờ bà muốn làm gì?”
“Một mặt bịa chuyện bẩn thỉu bôi nhọ tôi, một mặt tính toán gả tôi đi bán lấy tiền.”
“Nói đi — bà đã bàn với người ta bao nhiêu? Muốn bán tôi giá bao nhiêu?”
“Bán xong tôi, lấy tiền nuôi bà với em gái bà phải không?”
“Bán một mình tôi có đủ không? Hay bán luôn đứa con gái út đi?”
“Hay là tiện thể đào cả mộ bố tôi với em trai tôi lên, đem ra bán nốt?”
“Bà đúng là một con đỉa hút máu, một con sâu mọt ăn bám không biết nhục.”
“Ai mà vớ phải loại người như bà là xui tận mạng.”
“Mà tôi còn xui hơn — vì tôi vớ trọn bộ cả hai mẹ con nhà bà!”
5
Tôi tuôn ra một tràng dài, khiến mẹ tôi há hốc mồm, sững sờ nhìn tôi.
Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng nói nhiều như vậy trong một hơi.
Tôi đã nhịn hết lần này đến lần khác, đến giờ thật sự không thể nhịn nổi nữa — còn muốn tôi làm gì nữa đây?
“Vì bà, tôi không được đi học đại học.”
“Mấy năm nay tôi ở ngoài làm công, làm những công việc cực khổ nhất, vất vả nhất, bán rẻ sức lao động của mình để kiếm tiền.”
“Và tất cả số tiền đó — tôi đều đưa hết cho bà xài. Bà vẫn chưa thấy đủ sao?”