Chương 2 - Con Gái Bất Hiếu
2
Ở nhà, em gái tôi lúc nào cũng quấn lấy mẹ,
Lúc trước lúc sau, giặt đồ nấu cơm, nói lời ngọt ngào, an ủi dịu dàng.
Tôi lại tiếp tục đi làm công suốt một năm ngoài thành phố, Tết mới về nhà.
Bà Lý hàng xóm hỏi tôi làm gì ngoài đó, tôi bảo tôi giao đồ ăn.
Nhưng qua miệng bà ấy thì thành: tôi ra ngoài… “bán thân”.
Vì thể diện của chính mình, và vì danh tiếng sau này để em gái còn lấy chồng,
Mẹ tôi sốt ruột muốn gả tôi đi cho xong.
Bởi vì tiếng xấu của tôi lan xa, chẳng mấy ai chịu cưới.
Tôi lại xấu xí, lùn tịt, không có bản lĩnh, không có bằng cấp.
Nói cho cùng, chịu lấy tôi chỉ có ba người:
Một là già đến mức con gái còn lớn hơn tôi hai tuổi,
Hai là từng ngồi tù mười năm, đã đánh đuổi hai đời vợ,
Ba là nằm liệt giường, cả người không nhúc nhích, chỉ còn mỗi con mắt là động đậy được.
Mẹ với em gái lục lọi cả buổi, nhưng chẳng tìm được lấy một đồng.
Tôi tất nhiên không có tiền.
Tiền lương hàng tháng vừa nhận được, việc đầu tiên tôi làm là gửi về nhà.
Phần còn lại phải trả tiền nhà, tiền điện nước, chỉ vừa đủ để tôi ăn uống cầm hơi.
Đến cả vé xe về quê ăn Tết, tôi cũng phải làm thêm mấy ngày mới đủ tiền mua.
Tôi lấy đâu ra tiền nữa?
Nhưng trong mắt mẹ tôi, chuyện đó có nghĩa là tôi có tiền mà không muốn đưa cho bà.
Bởi vì em gái đi làm lặt vặt ở thị trấn, còn để dành được một ngàn tệ, mua cho mẹ một bộ quần áo mới.
Còn tôi – làm việc một năm trời – lại chẳng mua cho mẹ nổi… một cuộn len.
So với em gái, tôi đúng là quá bất hiếu.
Không kiếm được tiền, mẹ con họ đành bỏ cuộc,
Em gái tôi bước đến trước mặt tôi, mắt đỏ hoe,
Cúi đầu, tỏ vẻ oan ức:
“Chị ơi, chị vẫn còn giận em sao? Nhưng dù chị có giận em, chị cũng không thể không đưa tiền cho mẹ chứ.”
“Mẹ ở nhà cực khổ làm ruộng thế kia, chị xem tóc mẹ bạc thêm bao nhiêu sợi rồi, chị nỡ lòng nào vậy?”
“Em biết, chị sống ở ngoài ăn ngon mặc đẹp,
Còn mẹ với em thì quanh năm chỉ có dưa muối nửa tháng mới được ăn thịt một lần. Chị nhẫn tâm đến thế sao?”
Nước mắt em tôi lăn dài:
“Em không giận chuyện chị làm mấy việc đáng xấu hổ ngoài kia, khiến em bị mang tiếng lây, cũng khiến mẹ mất mặt.
Nhưng chị là con gái, giữ tiền nhiều cũng chẳng để làm gì.
Hay là… chị đưa hết cho mẹ đi.”
Thấy em gái khóc, mẹ tôi lập tức ôm chặt lấy nó, xót xa vỗ về:
“Bảo bối, đừng khóc nữa con, con ngoan đừng khóc.
Con nhỏ vô tâm này, để xem tao có đánh chết nó không.”
Rồi bà vung tay tát tôi một cái đau điếng.
“Tiền đâu? Tiền ở đâu? Mau đưa ra đây cho tao.”
“Tôi nhắc lại một lần nữa: tôi không có tiền.”
Tôi vừa tức giận vừa tủi thân, chỉ muốn lấy cái chết để chứng minh lòng mình.
Tôi ở ngoài dè sẻn từng đồng, sống chắt chiu, với bản thân còn keo kiệt,
Thế mà trong mắt họ, lại thành tôi sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp?
Rốt cuộc ai mới là kẻ vong ơn bạc nghĩa thật sự đây?
Thấy tôi nhất quyết không chịu đưa tiền, em gái thở dài, nắm lấy tay mẹ.
“Mẹ à, nếu chị không muốn đưa tiền thì thôi vậy. Mình nên lo sớm chuyện gả chồng cho chị đi thôi, có lẽ chị lớn tuổi rồi, tâm trí cũng không còn ở cái nhà này nữa.”
“Không sao đâu mẹ, mẹ đừng buồn. Con sẽ mãi ở nhà với mẹ. Con không lấy chồng đâu, con sẽ chăm sóc mẹ cả đời.”
“Được, được, bảo bối ngoan của mẹ. Có con ở bên, mẹ yên tâm rồi.”
Mẹ tôi vỗ vỗ lưng em gái: “Chỉ là mẹ làm sao nỡ để con không lấy chồng chứ?
Đợi thêm vài năm nữa, khi con lớn hơn chút, mẹ sẽ tìm cho con một anh rể về ở rể trong nhà mình,
Có mẹ ở đây, đảm bảo không ai dám bắt nạt con.”
Nhìn hai mẹ con họ ngọt ngào tình cảm, lòng tôi đã sớm chai lì vì đau đớn.
Thì ra, thứ người ta quan tâm không phải là mình làm gì,
Mà là… mình nói được những gì.