Chương 1 - Con Đường Đến Cung Cạnh Tranh
Khi phụ thân đưa ta lên xe chọn tú, liền nhét vào tay ta một nắm bạc vụn.
“Lịch Hạ, nhà ta không dám mong con làm nương nương, chỉ cầu con kiếm được miếng cơm mà sống.”
Ánh mắt người né tránh, không dám nhìn ta, giọng cũng nhỏ như muỗi kêu:
“Trong cung quy củ lắm, con ít nói, chịu khó dập đầu, chỉ cần còn sống, sớm muộn gì cũng có ngày ra được.”
Ta ước lượng số bạc trong tay, cũng khá nặng.đó là số tiền ta nhịn ăn nhịn mặc,vay mượn họ hàng.
“Con Biết rồi.”
Ta vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài một cái.
“Nếu vận may, con sẽ mang về cho người hai xấp vân cẩm.”
Phụ thân không đáp lời, xoay người rời đi, bóng lưng chẳng khác gì kẻ bị chó rượt.
Ta hiểu ý người.
Nhà họ Trịnh vốn chỉ là một gia đình tú tài sa sút, phụ thân ta thi mười năm không đỗ, trong nhà nghèo đến mức chuột cũng phải khóc mà dọn đi.
Đưa ta vào cung, chẳng qua chỉ là đem nữ nhi ra đặt cược một ván.
Nếu thắng, cả nhà vinh hoa.
Nếu thua, thì coi như chưa từng sinh ta ra.
Ta sờ mẩu bánh khô giấu trong ngực áo, tính toán đâu ra đấy.
Hoàng đế ư? Cũng chỉ là một nam nhân.
Hậu cung ư? Cũng chỉ là một nơi làm quan.
Ta – Trịnh Lịch Hạ – không ham quyền quý, chỉ mong có được một thân phận chính thức trong cung, lĩnh bổng lộc hàng tháng, tiện tay xem có thể moi được chút ngoại tài hay không.
Còn tình yêu?
Thứ ấy… có ăn được sao?
Một tháng trước khi chọn tú.
Nhà ta mấy gian phòng đất vách nứt nghiêng ngả, mỗi khi trời mưa là phải lấy nồi niêu bát đũa ra hứng từng giọt nước dột.
Phụ thân ngồi xổm trên bậc cửa, trong tay cầm quyển Luận Ngữ, mắt ngẩng nhìn trời, sắc mặt đen hơn đáy nồi.
“Lại không trúng nữa?” Ta bưng bát sứ mẻ bước ra, bên trong là cháo loãng trộn rau dại.
Người không quay đầu, cổ họng khẽ động:
“Chủ khảo mù mắt.”
Là lần thứ năm người trượt thi.
Dì Vương ở sân trước xách giỏ đi ngang, giọng sang sảng:
“Lịch Hạ nha đầu, nghe nói chưa? Triều đình sắp tuyển tú nữ đó! Hoàng bảng dán tận cửa huyện rồi, nói là không xét xuất thân, chỉ cần diện mạo đoan chính, thân thế thanh bạch là có thể thử!”
Sách trong tay phụ thân rơi “bộp” xuống đất.
Người bật dậy, đầu gối đập vào bậc cửa cũng không kêu đau, mắt nhìn chằm chằm dì Vương:
“Bà nói gì? Tuyển tú?”
“Chứ còn gì nữa!” Dì Vương đặt giỏ xuống, nước miếng bắn tứ tung, “Triều đình ban thánh
chỉ, nói bệ hạ muốn tìm ‘ngọc thô trong dân gian’, dù là con gái nông hộ hay tú tài, chỉ cần xinh đẹp, tính tình vững vàng là đều được báo danh.
Nếu được chọn làm tài nhân thấp nhất thôi cũng được miễn thuế ba năm đấy!”
Sắc mặt phụ thân lúc đỏ lúc trắng, tay xoắn vạt áo cũ bạc màu.
Đêm đó, ta nằm trên giường đất, bên tai là tiếng muội muội nói mê và tiếng thở dài trở mình của phụ thân.
Sáng hôm sau, ta vào huyện thành.
Hoàng bảng dán trên cây hòe trước nha môn, nền đỏ chữ đen, mực còn tươi mới: “Năm Khai Thừa thứ ba Đại Ung, mở rộng phạm vi tuyển tú trên toàn quốc.
Phàm nữ tử tuổi từ mười sáu đến hai mươi, dung mạo xinh đẹp, thân thế trong sạch, không xét xuất thân, đều được báo danh…”
Thật sự, dì Vương không nói sai.
Người xem vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, có kẻ dắt nữ nhi đến, có người như bà mối đứng chỉ trỏ, còn có vài tiểu thư nhà giàu mặc gấm lụa, tay cầm khăn che miệng cười, cứ như đến xem trò vui.
Ta chen lên phía trước, một thầy bói mù bên cạnh lên tiếng:
“Cô nương, xem tướng ngươi, là người phúc dày lộc lớn, con đường vào cung, chưa chắc đã không phải lối thoát.”
Ta không đáp, xoay người quay về.
Dọc đường gặp một gã bán hàng rong, hắn nhìn ta thật lâu, rồi đưa cho ta nửa viên đường:
“Cô nương, với dung mạo này của cô, không thử thì uổng lắm.”
Khi ta về đến nhà, phụ thân đang ngồi xổm bên bếp, dùng xẻng cạo lớp cháy dưới đáy nồi, nghe tiếng động liền bật dậy:
“Thấy rồi?”
“Ừm.” Ta đưa nửa viên đường cho muội muội.
“Vậy…” Phụ thân xoa tay, ánh mắt trốn tránh, “con có muốn…”
“Con đi.”
Người chợt ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe:
“Lịch Hạ, là phụ thân… có lỗi với con…”
“Đừng nói nữa.” Ta cúi đầu, thêm một nắm củi vào bếp.
Phụ thân không đáp, xoay người ra ngoài cho gà ăn, bóng lưng còng xuống, thê lương xiêu vẹo.
Ngày đầu tiên nhập tuyển, ta liền ngộ ra một điều — Nơi đây, còn náo nhiệt hơn cả chợ phiên.
Có tú nữ vừa đến đã khóc lóc thảm thiết, miệng than nhớ cha mẹ, rõ là chưa dứt sữa.
Có kẻ vênh mặt ngẩng đầu, chỉ hận không thể khắc bốn chữ “ta muốn làm hoàng hậu” lên trán.
Lại có người lén nhét khăn tay vào tay bà quản sự, bạc vụn trong khăn cấn đến độ khiến ta nhìn thôi cũng thấy tay bà đau.
Ta tìm một góc khuất nhất mà đứng, thân vận váy vải lam lợt, tóc chỉ cắm một cây trâm gỗ.
Không phải ta không muốn điểm trang, mà thực sự không có tiền.
Chiếc váy gấm màu phấn duy nhất của ta, đã bị muội muội mang đi cầm, đổi lấy hai đấu gạo.
Cũng tốt, chim đầu đàn dễ trúng tên, ta làm con cút trong đàn, an toàn hơn.
“Người tiếp theo, Trịnh Lịch Hạ.”
Nghe gọi tên, ta thong thả đứng lên, hành lễ đúng mực.
Lúc ngẩng đầu, liền chạm ngay vào ánh mắt người ngồi ở chủ vị.
Chừng hai mươi tuổi, dung mạo đường hoàng.
Tiếng ồn ào quanh đó dường như lắng xuống trong khoảnh khắc.
Không phải ta cố tình gây chú ý, chỉ là bộ váy vải đã bạc màu của ta, giữa một rừng lụa là gấm vóc, thật quá chói mắt.
Mà chói mắt nhất, e là gương mặt này của ta.