Chương 2 - Con Chim Hoàng Yến Đã Không Còn Yêu
Ánh mắt Chu Việt tối lại, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
“Không biết xấu hổ.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng căn phòng quá yên tĩnh, tôi nghe rõ mồn một.
Tôi quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, nở một nụ cười quyến rũ.
Giây tiếp theo, tôi nghịch ngợm vươn ngón tay móc nhẹ dây áo, chiếc váy ngủ bằng lụa trơn tuột dọc theo cơ thể…
Chu Việt: !!!
Núi lửa băng sắp phun trào tại chỗ.
Anh ta lập tức quay người đi, suýt chút nữa đâm đầu vào tường.
“Vô liêm sỉ!”
Ngọn lửa giận dữ như thiêu cháy cả bức tường.
Trò đùa tinh quái thành công ngoài mong đợi, tâm trạng tôi khá tốt, bước thẳng vào phòng tắm mở vòi sen.
“RẦM!”
Cánh cửa bị ai đó đóng sầm lại, tôi gần như có thể nhìn thấy gân xanh nổi trên trán anh ta.
Dòng nước lạnh bao phủ toàn thân, tôi cứ nghĩ sau khi tỉnh táo lại sẽ thấy khó chịu, nhưng thật ra… không hề.
4
Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, bàn trà đã chất đầy đồ.
Có đôi khuyên tai tôi không biết mình làm mất từ bao giờ, còn có cả những bộ quần áo bị Hách Dịch Thần xé nát trong lúc vội vàng không kiềm chế được.
Trong đó có một bộ tôi còn nhớ rất rõ — tôi đã bỏ gần cả trăm triệu để mua, chỉ để cùng anh ta tham dự một buổi tiệc tối.
Buổi tiệc vừa kết thúc, bộ váy ấy đã trở thành giẻ rách dưới móng vuốt của anh ta.
Khóe miệng Chu Việt hiện lên một nụ cười giễu cợt đầy khinh bỉ.
“Thì ra, cô cũng biết chơi mấy trò vặt này…”
Rất nhiều “chim hoàng yến” vì tranh sủng, vì muốn chứng minh địa vị của mình trong lòng Hách Dịch Thần, thường cố tình để lại vài món đồ cá nhân ở những góc khuất trong nhà, chỉ để khiến những người phụ nữ khác ghen tị.
Hành vi đó chẳng khác nào mấy con chó ra ngoài tè bậy để đánh dấu lãnh thổ. Tôi xưa nay vẫn khinh thường.
Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng cần thiết phải giải thích gì với một tên trợ lý chuyên xử lý chim hoàng yến.
Tôi không buồn để ý, cứ thế thay đồ như không có chuyện gì.
Chu Việt cuối cùng cũng rà soát hết mọi ngóc ngách, xác nhận không còn gì sót lại.
Anh ta tháo đôi găng tay trắng đã bị dơ, lại quay về vẻ mặt nghiêm túc đứng trước mặt tôi.
Tôi nhướng mày nhìn anh ta, không nói một lời.
Có vẻ Chu Việt cũng thấy tôi chướng mắt, nhưng vẫn ép mình nhìn thẳng.
“Hách tổng nói, nếu cô có yêu cầu gì khác, cứ việc nói.”
Yêu cầu khác sao?
Trước kia thì có đấy, nhưng bây giờ…
“Thẻ này là đủ rồi.”
Tôi giơ giơ chiếc thẻ chia tay.
Chu Việt nhíu mày, kiên nhẫn gần như cạn sạch.
“Chúng ta làm việc với nhau bao năm, tôi buộc phải nhắc cô một câu: nếu bây giờ không nói, sau này còn dây dưa không dứt, cô biết rõ thủ đoạn của Hách tổng và cả nhà họ Hách rồi đấy!”
Câu nói ấy như một mũi dao đâm thẳng vào tim tôi, máu chưa kịp cầm đã rỉ ra.
Nụ cười nơi khóe môi tôi thoáng chốc trở nên chua chát.
“Hách Dịch Thần bảo anh nói thế à?”
Chu Việt không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Tôi cười rạng rỡ hơn:
“Chu Việt, tôi thật sự tò mò, nếu tôi thật sự dây dưa không dứt… anh sẽ làm cách nào để khiến tôi biến mất?”
Gương mặt lạnh lùng của Chu Việt cuối cùng cũng bắt đầu nứt ra từng tấc một.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đổ chuông — là Hách Dịch Thần gọi tới.
“Cô ấy có yêu cầu gì không?”
Chu Việt nhìn tôi, khuôn mặt đang nứt toác bỗng lộ chút lúng túng hiếm thấy.
“Cô An không có yêu cầu gì cả.”
“Không có?”
Rõ ràng Hách Dịch Thần không tin.
Có lẽ vì nể tình “đồng hành” nhiều năm, anh ta hiếm hoi mở miệng nói đỡ cho tôi một câu:
“Có lẽ… cô An thực sự không có ý định gì vượt quá giới hạn.”
“Cậu không hiểu…”
Hách Dịch Thần ngừng lại một lát, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Cô ấy ấy à… luôn hiểu rõ tôi muốn gì hơn cả tôi. Có lúc ngay cả tôi cũng không phân biệt được câu nào của cô ấy là thật, câu nào là giả.”
“Giờ tôi phải bắt đầu hẹn hò với thiên kim nhà họ Tần rồi. Cậu để mắt đến cô ấy một chút. Tôi không muốn mười năm tình cảm cuối cùng lại buộc phải tự tay mình xử lý.”
Tôi cứ đứng im như thế, nghe anh ta nói hết câu.
Chu Việt cúp máy, khuôn mặt nứt toác đã vỡ vụn, nhưng vẫn cố gắng giữ nét nghiêm túc.
“Muốn khóc không?”
Tôi nhìn anh ta, mắt cong cong cười:
“Anh tới sớm thế này, chẳng phải là để xem tôi khóc đấy à?”
Chu Việt: ……
Những vết nứt trên mặt lại lần lượt dán chặt trở về, vẻ mặt anh ta càng lúc càng cứng nhắc hơn.
5
Thật ra, không thể trách Hách Dịch Thần vì phải đề phòng tôi — bởi tôi từng có “tiền án”.
Tôi theo anh ta từ năm mười tám tuổi.
Cha nghiện cờ bạc, mẹ bệnh nặng, còn bà nội thì muốn gả tôi cho một lão già góa vợ để đổi lấy tiền sính lễ cưới vợ cho em họ.
Chính Hách Dịch Thần đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy đó.
Khi ấy tôi còn trẻ, không hiểu gì về quy tắc trò chơi của thế giới này.
Kinh nghiệm duy nhất của tôi với giới hào môn chỉ đến từ truyện cổ tích hồi bé, và mấy cuốn ngôn tình tổng tài thời thanh xuân.
Khi đó, tôi ngây thơ nghĩ rằng mình chính là cô bé Lọ Lem được hoàng tử phát hiện, rằng hai người yêu nhau cuối cùng sẽ về bên nhau, cùng nhau đến đầu bạc răng long.
Nhưng chỉ sang năm thứ hai, tôi phát hiện anh ta đã có người khác bên ngoài.
Tôi phản ứng như một nữ chính “thiên mệnh” trong truyện — tuyệt thực để anh ta đau lòng, để anh ta nhận ra tôi mới là tình yêu đích thực, rồi quay đầu trở về bên tôi.
Ba ngày sau, anh ta thật sự xuất hiện.
Tôi như thấy được tia hy vọng, kiêu ngạo đặt ra hai lựa chọn.
Hoặc thu tâm lại, chúng tôi sống với nhau đàng hoàng.
Hoặc, tôi rời đi.
Hách Dịch Thần, người luôn biết tôi ghét mùi thuốc lá nên chưa từng hút trước mặt, lại rút ra một điếu, châm lửa, rít một hơi, rồi khẽ cười.
“Tiểu Hạ Hạ, em nghĩ anh sẽ cưới em, rồi sống đến đầu bạc sao?”
Tôi ngớ người:
Không phải vậy à?
Anh ta búng nhẹ vào trán tôi, nụ cười vẫn dịu dàng.
“Cô gái ngốc, em đã từng thấy hào môn nào thật sự kết hôn với thường dân chưa?
Trừ khi — em có giá trị gì đó không thể thay thế.”
Anh ta nhìn tôi rất lâu, ánh mắt ấy như muốn nói:
Rõ ràng, em không có.
Hôm đó, anh ta ném cho tôi một chiếc thẻ.
Nói cho tôi một tháng để cân nhắc — đi hay ở, tùy tôi quyết định.
Và tôi — giống như mấy nữ chính non nớt trong tiểu thuyết — vì cái gọi là phẩm giá, vì tình yêu mà tôi cho là cao quý nhất, đã hất chiếc thẻ vào mặt anh ta, còn buông một câu khiến giờ nghĩ lại vẫn muốn độn thổ:
“Đừng dùng đống tiền hôi hám của anh để xúc phạm tình yêu thuần khiết của tôi!”
Ký ức đó đúng là không muốn nhớ lại.
Tôi gãi gãi trán, còn cảm thấy xấu hổ đến mức ngón chân có thể cào ra nguyên một căn hộ ba phòng ngủ.
Hôm đó tôi giận dữ lao ra khỏi nhà.
Anh ta chẳng giận, chỉ tiếp tục ngồi trên sofa hút thuốc, không hề có ý định đuổi theo.
Tháng đó là khoảng thời gian u ám nhất, thảm hại nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi như một con chó hoang vừa đánh mất thế giới quan.
Tôi đã nhiều lần cố gắng tái cấu trúc lại lòng tin, cố gắng quay về cuộc sống không có anh ta.
Nhưng hiện thực cho tôi biết — tôi không thể.
Mỗi lần mở mắt, trước mắt lại là nụ cười tuấn tú dịu dàng của anh ta — kiểu dịu dàng ấy, chưa từng có ai dành cho tôi.