Chương 7 - Cơn Bão Vàng Bạc
Cảnh sát nhìn Vương Lệ, giọng nghiêm nghị:
“Thưa cô, mong cô phối hợp.”
Dưới sức ép của pháp luật, Vương Lệ tay run lẩy bẩy, cực kỳ miễn cưỡng tháo từng chút chiếc vòng nặng trĩu trên tay, đập mạnh vào tay tôi.
Tôi đón lấy, nâng chiếc vòng lên trước mặt cảnh sát.
“Thưa các anh, đây là tang vật chính của vụ án. Tôi sẽ phối hợp đầy đủ để truy cứu trách nhiệm hình sự của các bên liên quan.”
Sau đó, tôi quay sang nhìn người chồng đã sụp đổ tinh thần, người mẹ chồng mặt mày dữ tợn, và cậu em chồng mặt mũi đầy tuyệt vọng, lạnh nhạt tuyên bố:
“Ngày mai luật sư của tôi sẽ liên hệ, Chu Thâm. Tại tòa, từng món nợ, từng đồng tài sản, chúng ta sẽ tính toán rạch ròi.”
Nói xong, tôi nắm tay con gái, xoay người rời đi giữa ánh mắt ngỡ ngàng của hàng xóm.
Lần này, tôi sẽ không bao giờ ngoái đầu lại nữa.
Một tháng sau, tại phòng hoà giải của tòa án.
Chu Thâm ngồi đối diện tôi, bộ dạng bồn chồn không còn chút hung hăng nào của ngày xưa.
“Giang Diêu, rốt cuộc em muốn sao nữa? Cái vòng chẳng phải đã trả lại cho em rồi sao?”
Luật sư của tôi đẩy một tập hồ sơ dày cộm về phía anh ta.
“Anh Chu, thân chủ của tôi đến đây hôm nay không phải vì cái vòng. Chúng tôi đến để thanh toán toàn bộ tài sản hôn nhân mà anh đã đơn phương chiếm đoạt trong suốt mười năm qua.”
Chu Thâm mở tập hồ sơ, đồng tử co rút dữ dội.
Bảng sao kê tài khoản ngân hàng như một con dao mổ sắc bén, phanh phui toàn bộ lớp ngụy trang mà anh ta đã dày công dựng lên suốt thập kỷ:
Học phí đại học của Chu Sinh: 62 vạn đồng.
Học bằng lái và cọc thuê nhà cho Chu Sinh: 35 vạn.
Nhiều khoản “vay khẩn cấp” không giấy tờ: tổng cộng 128 vạn.
Chi phí sính lễ, tiệc cưới và mua vòng cho đám cưới Chu Sinh: 130 vạn.
Tổng cộng: hơn 350 vạn tẹ.
“Chuyện này… đều là việc nhà chúng tôi mà…”
Chu Thâm giọng run rẩy, cố cãi cùn.
“Anh cả như cha, tôi giúp em trai thì có gì sai?!”
Luật sư tôi mỉm cười nhạt.
“Thưa anh Chu, tài sản tạo ra trong thời kỳ hôn nhân là tài sản chung. Việc anh nhiều lần tự ý sử dụng số tiền lớn để tặng người ngoài mà không có sự đồng ý của vợ là hành vi xâm phạm nghiêm trọng quyền lợi tài sản chung.
Chúng tôi yêu cầu chia lại tài sản, và yêu cầu người nhận quà phải hoàn trả toàn bộ số tiền.”
Chu Thâm mặt tái mét.
“Hoàn trả? Tiền tiêu hết rồi! Nó lấy đâu ra mà trả?!”
Luật sư tôi chậm rãi đưa ra yêu cầu cuối cùng, không thể phản bác:
“Dựa trên lỗi nghiêm trọng của anh Chu, chúng tôi yêu cầu thân chủ tôi được chia 70% tài sản hôn nhân.
Đồng thời, 350 vạn mà anh tặng cho Chu Sinh là hành vi vi phạm quyền sở hữu tài sản chung. Chúng tôi yêu cầu Chu Sinh hoàn trả toàn bộ số tiền đó.”
Chu Thâm như bùn nhão đổ sụp xuống ghế.
Anh ta thua, thua triệt để.
Không chỉ mất cả sản nghiệp tích góp bấy lâu, ngay cả cái gia đình nhỏ cũng sụp đổ hoàn toàn.
Tin tức Chu Thâm đại bại tại tòa như một quả bom nổ tung dãy căn hộ bên cạnh.
Vương Lệ vừa nghe xong, sắc mặt như hóa điên.
Cái nhà này không chỉ đang gánh món nợ 180 vạn, giờ Chu Sinh còn phải hoàn lại 350 vạn anh ta tưởng đã “ăn chắc”.
“Ly hôn! Chu Sinh! Một ngày tôi cũng không chịu nổi nữa! Tôi phải ly hôn!”
Cô ta gào lên, nhét quần áo bừa bãi vào vali.
Chu Sinh mắt đỏ ngầu, một chân đá tung vali:
8
Trên gương mặt Chu Sinh lúc này không còn lấy một chút dịu dàng năm xưa.
“Ly hôn? Được thôi! Nhưng cô phải nhả ra từng đồng mà tôi đã đổ vào người cô suốt mấy năm qua!”
Anh ta rút ra một tập sao kê ngân hàng mới in, đập mạnh vào mặt Vương Lệ.
“Nhìn kỹ đi! Ngoài 200 vạn sính lễ, hai năm yêu nhau tôi mua túi, mua trang sức, dẫn cả nhà cô đi du lịch — cộng lại gần 200 vạn nữa!
Cô tưởng tôi là thằng ngu cho cô câu được, rồi muốn phủi tay là xong? Đời không dễ vậy đâu!”
Vương Lệ nhìn đống chi tiêu dày đặc, cả người run rẩy.
“Đó là anh tự nguyện cho tôi!”
“Tự nguyện?”
Chu Sinh bật cười khẩy, nét mặt chẳng khác gì Chu Thâm và mẹ chồng lúc trước.
“Giờ tôi không tự nguyện nữa.
200 vạn sính lễ, thêm chi phí yêu đương — tổng cộng 400 vạn. Một đồng cũng không thiếu, không trả thì đừng hòng ly hôn!”
“Tiền sính lễ… tôi đã đưa cho em trai mua nhà rồi… không còn đồng nào nữa rồi…”
Vương Lệ tuyệt vọng gào lên.
“Tôi mặc kệ cô đưa ai! Đó là chuyện của cô! Không có tiền trả thì vẫn là vợ tôi.
Ở lại cái nhà này mà cùng gánh khoản nợ hơn 500 vạn đi!”
Chu Sinh chỉ thẳng mặt cô ta, nước bọt bắn tung tóe.
Vương Lệ ngã quỵ xuống nền, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cuối cùng thì cô ta cũng nhìn rõ, cái hố mà bản thân đã nhảy vào sâu đến mức nào.
Ly hôn — cô ta không gánh nổi món nợ 400 vạn.
Không ly hôn — thì sẽ bị giam cầm trong cái tổ ấm mục nát này, trở thành công cụ để gánh nợ và hứng chịu oán hận.
Cuộc hôn nhân mà cô ta từng mơ ước, giờ hóa thành chiếc lồng son không có lối thoát.
Còn người chồng từng ngọt ngào săn đón cô, nay đã lộ nguyên hình là kẻ còn tồi tệ hơn cả mẹ chồng.