Chương 2 - Cơn Ác Mộng Hoa Bách Hợp

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giọng điệu làm bộ làm tịch ấy, cách màn hình thôi cũng ngửi thấy mùi trà xanh nồng nặc.

Cả nhóm lập tức chìm vào im lặng, tất cả như đang nín thở chờ xem diễn biến.

Sự im lặng đó không kéo dài quá hai giây.

Ảnh đại diện của Cố Nam Châu bật lên.

Anh ta trực tiếp trả lời ngay dưới tin nhắn đó:

“Hoa bách hợp rất đẹp. Trước đây vì một vài người mà hạn chế mọi người sử dụng, sau này cứ tùy ý nhé。”

“Một vài người.”

Ngay cả tên tôi anh ta cũng chẳng buồn nhắc!

Nhóm chat như bị ném vào một quả bom, sau khoảnh khắc chết lặng là những lời hưởng ứng, tung hô và những câu nịnh bợ đầy ẩn ý dành cho Thẩm Bách Hợp.

Đây là đang rút lại đặc quyền “được cưng chiều” của tôi trước mặt tất cả mọi người sao?

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt không sao rời khỏi ảnh đại diện của Cố Nam Châu.

Bức ảnh đó vốn là hình cưới của chúng tôi, không biết từ lúc nào đã bị anh ta đổi thành một bụi lá bách hợp xanh rậm rạp.

Lá bách hợp…

Hay lắm.

Anh ta quyết tâm làm chiếc lá bảo vệ cho “đóa bách hợp” kia rồi, phải không?

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vò nát, đau đến mức gần như không thở nổi.

Cái cảm giác quen thuộc — mùi máu tanh trộn lẫn hương bách hợp từ năm tôi mười tuổi — lại một lần nữa ập đến, bao trùm lấy tôi.

Tuyệt vọng và phẫn nộ gần như thiêu đốt tôi thành tro tàn.

Tôi hít sâu một hơi, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, tìm một số điện thoại rồi bấm gọi.

“Xin chào, đây có phải nơi bán buôn hoa không?”

“Kim Mậu, tầng 9, phòng 909. Người nhận: Cố Nam Châu. Lập tức giao cho tôi mười vạn bó hoa bách hợp. Tiền giao tới sẽ do chính ngài Cố Nam Châu thanh toán.”

Cúp máy, tôi thẳng tay tắt nguồn.

Thế giới — yên tĩnh.

Tôi ngả lưng ra ghế, nhắm mắt lại.

“Bạch Ca, trùng hợp quá, đi, cùng ăn tối nhé.”

Là sư huynh của tôi.

3.

Ở phía bên kia, từng xe tải chở đầy bách hợp nối đuôi nhau lao về phía tòa nhà Kim Mậu, như một cơn hồng thủy trắng xóa.

Khu văn phòng tầng chín nhanh chóng bị nhấn chìm, hoa trắng chất thành núi, hương thơm nồng nặc lan khắp nơi đến mức buồn nôn.

Rồi đến tầng tám, tầng bảy…

Không một tầng nào thoát được.

Biển hoa trắng tràn ra đến tận lối vào tòa nhà, chặn kín lối đi, lan ra cả đường phố bên ngoài.

Cách ba con phố, phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy một màu trắng tuyệt vọng đến ngạt thở.

Từ chỗ sững sờ hóng chuyện, đồng nghiệp dần chuyển sang hoảng loạn tránh né.

Có vài người vốn không ưa Thẩm Bách Hợp, rốt cuộc cũng không nhịn nổi, buông lời mỉa mai giữa đám đông:

“Ôi, Thẩm Bách Hợp, đây chẳng phải ‘lời hẹn vĩnh viễn’ của cô sao? Sao thế, hoàng tử đem lời hứa chia cho cả công ty rồi à?”

“Xem ra hoàng tử của cô yêu cả thiên hạ đấy, hahaha!”

“Muốn độc chiếm hả? Mơ đi! Làm tiểu tam thì có kết cục tốt đẹp gì đâu nhé…”

Sắc mặt Thẩm Bách Hợp trong nháy mắt trắng bệch, cô ta lúng túng xóa vội bài đăng khoe khoang trên vòng bạn bè.

Định khoe ân sủng độc nhất vô nhị, ai ngờ biến thành “ai cũng có phần”, trở thành trò cười to nhất thiên hạ.

Còn Cố Nam Châu…

Đứng giữa biển hoa bách hợp, nhìn tờ hóa đơn dài đến mức gần chạm đất, nhìn con số gây choáng: 500.000 tệ.

Đầu anh ta ong ong, huyết áp tăng vọt.

“Dừng lại!!”

“Bảo họ đừng giao nữa!!”

“Khụ khụ… nồng quá, cái mùi này…”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)