Chương 2557 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 2558
Trần Xuyến đi vào phòng của Doãn Nhất Nặc, cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Doãn Nhất Nặc đang ngồi ở trước bàn làm việc to lớn, gõ lạch cạch ở máy vi tính xách tay trên bàn, có vẻ như đang viết cái gì.
Trên bàn, bên cạnh máy vi tính xách tay để một đống tài liệu xốc xếch. Hiển nhiên là đang bận việc.
“Có chuyện gì?” Doãn Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuyến.
“Cô cả, tôi…” Trần Xuyến do dự lần nữa.
Cô ta liều lĩnh chạy tới như thế, có phải quá lỗ mãng rồi hay không? Cô ta cũng không điều tra rõ đã tới. Ai dà, cô cũng bị lời nói của Phương Oánh chọc tức.
Doãn Nhất Nặc thấy Trần Xuyến tới mà không nói lời nào, cứ đứng ở đó như vậy, thì lộ ra vẻ mặt không hiểu: “Cô nhìn tôi như vậy làm cái gì?”
Trần Xuyến vừa muốn nói không có chuyện gì, muốn cáo từ đi ra.
Đột nhiên, một bóng dáng lảo đảo vọt vào từ phía sau: “Cô cả, xin cô không nên trách tội Trần Xuyến! Đều là tôi không tốt! Đều là tôi sai!”
Doãn Nhất Nặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Oánh vọt vào với dáng vẻ bi thương. Doãn Nhất Nặc hoàn toàn không nghĩ ra đến cùng hai vị này trước mắt đang làm trò gì.
Trần Xuyến vừa muốn mở miệng, Phương Oánh đã kéo cô lại, vừa khóc vừa nói: “Được rồi, Trần Xuyến, cô đừng nói! Đều là tôi sai! Cô không nên trách tội cô cả!”
Trần Xuyến: “?”
“Cô cả, cô không nên trách Trần Xuyến có được không? Cô ấy chỉ bất bình giùm tôi.” Phương Oánh lại quay đầu nói với Doãn Nhất Nặc: “Đây là chuyện của tôi, xin đừng liên lụy đến Trần Xuyến!”
“Không phải, đến cùng hai người mấy người tới phòng tôi là muốn nói gì?” Doãn Nhất Nặc khoanh tay hỏi: “Liên quan tới tôi sao?”
Trần Xuyến nhướng mày, không biết nên nói cái gì cho phải. Giờ khắc này, Trần Xuyến đột nhiên phát hiện, Phương Oánh có vẻ có hơi xa lạ. Rõ ràng là cô nói có vẻ bi thương, làm để cho mình tới bất bình giùm cô ta, vì sao cô ta lại…
Phương Oánh nghẹn họng, cô ta cho rằng Trần Xuyến đã nói xong hết rồi nên cô mới xông vào. Nào biết đâu rằng, cô đã đến sớm. Trần Xuyến còn không nói gì.
Nhưng chuyện đã tới bây giờ, Phương Oánh cũng không có đường quay về rồi, cô chỉ có thể kiên trì nói: “Cô cả, nếu cô không thật tâm thích đàn anh Phạm Ngọ Lăng, xin cô không cần tiêu khiển anh ấy có được không?”
“Đàn anh Phạm Ngọ Lăng?” Doãn Nhất Nặc híp mắt nhìn Phương Oánh, có vẻ lập tức hiểu ra cái gì: “Cô chính là đàn em đưa cơm trưa đến công ty Phạm thị ngày đó? Cô và Phạm Ngọ Lăng có quan hệ như thế nào?”
Phương Oánh nhìn Trần Xuyến một chút, Trần Xuyến thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Phương Oánh, lúc này mới kiên trì nói: “Cô cả, là như vậy. Thật ra đàn anh Phạm Ngọ Lăng và Phương Oánh là quan hệ bạn trai bạn gái, bởi vì bị người nhà ép buộc, đàn anh Phạm Ngọ Lăng mới không thể không thân thiết với cô…”
Doãn Nhất Nặc nhướng mày: “Có loại chuyện thế này à? Tôi đây và Phạm Ngọ Lăng đã xác định. Mấy người yên tâm, Doãn Nhất Nặc tôi chưa bao giờ làm loại chuyện đoạt người như vậy.”
Doãn Nhất Nặc vừa muốn cầm điện thoại lên, Phương Oánh nhất thời luống cuống.
Trần Xuyến đi vào phòng của Doãn Nhất Nặc, cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Doãn Nhất Nặc đang ngồi ở trước bàn làm việc to lớn, gõ lạch cạch ở máy vi tính xách tay trên bàn, có vẻ như đang viết cái gì.
Trên bàn, bên cạnh máy vi tính xách tay để một đống tài liệu xốc xếch. Hiển nhiên là đang bận việc.
“Có chuyện gì?” Doãn Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuyến.
“Cô cả, tôi…” Trần Xuyến do dự lần nữa.
Cô ta liều lĩnh chạy tới như thế, có phải quá lỗ mãng rồi hay không? Cô ta cũng không điều tra rõ đã tới. Ai dà, cô cũng bị lời nói của Phương Oánh chọc tức.
Doãn Nhất Nặc thấy Trần Xuyến tới mà không nói lời nào, cứ đứng ở đó như vậy, thì lộ ra vẻ mặt không hiểu: “Cô nhìn tôi như vậy làm cái gì?”
Trần Xuyến vừa muốn nói không có chuyện gì, muốn cáo từ đi ra.
Đột nhiên, một bóng dáng lảo đảo vọt vào từ phía sau: “Cô cả, xin cô không nên trách tội Trần Xuyến! Đều là tôi không tốt! Đều là tôi sai!”
Doãn Nhất Nặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Oánh vọt vào với dáng vẻ bi thương. Doãn Nhất Nặc hoàn toàn không nghĩ ra đến cùng hai vị này trước mắt đang làm trò gì.
Trần Xuyến vừa muốn mở miệng, Phương Oánh đã kéo cô lại, vừa khóc vừa nói: “Được rồi, Trần Xuyến, cô đừng nói! Đều là tôi sai! Cô không nên trách tội cô cả!”
Trần Xuyến: “?”
“Cô cả, cô không nên trách Trần Xuyến có được không? Cô ấy chỉ bất bình giùm tôi.” Phương Oánh lại quay đầu nói với Doãn Nhất Nặc: “Đây là chuyện của tôi, xin đừng liên lụy đến Trần Xuyến!”
“Không phải, đến cùng hai người mấy người tới phòng tôi là muốn nói gì?” Doãn Nhất Nặc khoanh tay hỏi: “Liên quan tới tôi sao?”
Trần Xuyến nhướng mày, không biết nên nói cái gì cho phải. Giờ khắc này, Trần Xuyến đột nhiên phát hiện, Phương Oánh có vẻ có hơi xa lạ. Rõ ràng là cô nói có vẻ bi thương, làm để cho mình tới bất bình giùm cô ta, vì sao cô ta lại…
Phương Oánh nghẹn họng, cô ta cho rằng Trần Xuyến đã nói xong hết rồi nên cô mới xông vào. Nào biết đâu rằng, cô đã đến sớm. Trần Xuyến còn không nói gì.
Nhưng chuyện đã tới bây giờ, Phương Oánh cũng không có đường quay về rồi, cô chỉ có thể kiên trì nói: “Cô cả, nếu cô không thật tâm thích đàn anh Phạm Ngọ Lăng, xin cô không cần tiêu khiển anh ấy có được không?”
“Đàn anh Phạm Ngọ Lăng?” Doãn Nhất Nặc híp mắt nhìn Phương Oánh, có vẻ lập tức hiểu ra cái gì: “Cô chính là đàn em đưa cơm trưa đến công ty Phạm thị ngày đó? Cô và Phạm Ngọ Lăng có quan hệ như thế nào?”
Phương Oánh nhìn Trần Xuyến một chút, Trần Xuyến thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Phương Oánh, lúc này mới kiên trì nói: “Cô cả, là như vậy. Thật ra đàn anh Phạm Ngọ Lăng và Phương Oánh là quan hệ bạn trai bạn gái, bởi vì bị người nhà ép buộc, đàn anh Phạm Ngọ Lăng mới không thể không thân thiết với cô…”
Doãn Nhất Nặc nhướng mày: “Có loại chuyện thế này à? Tôi đây và Phạm Ngọ Lăng đã xác định. Mấy người yên tâm, Doãn Nhất Nặc tôi chưa bao giờ làm loại chuyện đoạt người như vậy.”
Doãn Nhất Nặc vừa muốn cầm điện thoại lên, Phương Oánh nhất thời luống cuống.