Chương 1427 - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 1428
Em trai Tiểu Vương trốn ở chỗ ngồi phía sau cửa hàng thức ăn nhanh, dùng khăn giấy che mặt.
Cậu biết ngay sẽ như vậy mà!
Tuy rằng Mạnh A Nhiên xưa nay chưa từng công khai thổ lộ, nhưng mà thái độ trong những năm này của anh ta thực ra rất rõ ràng.
Thế nhưng chị ấy nói cũng đúng.
Ai kêu anh ta chưa bao giờ thổ lộ với chị ấy làm chi?
Không thổ lộ, ai mà biết được?
Vốn tưởng rằng chuyện tình cảm của chị gái mình gần bằng không, ai mà ngờ chuyện tình cảm của anh A Nhiên cũng cao không tới đâu!
Aa a, đại khái là nên không vui mới đúng chứ?
Chuyện Vương Uông không biết là, sau khi Mạnh A Nhiên bị cô từ chối, anh ta về đến nhà, lập tức mua bia về nhà mua say, uống đến mức rối tinh rối mù.
Trong nhà Mạnh A Nhiên nhìn thấy, lập tức biết là đã xảy ra chuyện rồi, vừa hỏi xong, mới biết là bị Vương Uông từ chối.
Nhà họ Mạnh nhất thời không vui.
Bọn họ vì nể tình hàng xóm láng giềng nhiều năm như vậy, mới đồng ý cho con trai họ chờ đợi đối phương.
Kết quả, Vương Uông đi học đại học về, liền chướng mắt nhà họ Mạnh bọn họ rồi.
Chuyện này sao có thể được?
Ngay sau đó bà nội Mạnh A Nhiên lập tức tới cửa.
Bà nội Mạnh rất lợi hại. Bà ấy chủ động đến nhà, một là không khởi binh hỏi tội, hai là không phê bình Tiểu Vương, bà ta chỉ lôi kéo bố mẹ Tiểu Vương trò chuyện.
“Chúng ta là hàng xóm láng giềng cũng có chút lâu năm, nhớ tới năm đó tôi với bố mẹ cậu là gả tới gần như cùng một lúc. Lúc đó mẹ cậu còn nói giỡn, nếu như có con, liền kết thông gia. Vậy thì hai nhà có thể gần nhau hơn, hai bên cũng có thể săn sóc lẫn nhau, con trẻ cũng không cần xoắn xuýt là đến nhà mẹ đẻ ăn Tết hay là đến nhà chồng. Kết quả, chúng ta đều sinh con trai, chuyện này cũng chỉ có thể cười cười cho qua.” Bà nội Mạnh nói với bố Tiểu Vương: “Tuy rằng hai nhà chúng ta không kết thông gia, nhưng mà bà con xa không bằng láng giềng gần, quan hệ giữa hai nhà vẫn rất tốt.”
Bố Tiểu Vương gật đầu: “Chuyện đó, dì Mạnh nói rất đúng. Bà con xa không bằng láng giềng gần, những hàng xóm như chúng ta đều là chăm sóc lẫn nhau.”
“Còn không phải sao? Trước đó vài ngày, tôi đi đứng không được thoải mái, vẫn là cậu đi vào nội thành mua giúp tôi ghế mát xa.” Bà nội Mạnh cười càng xán lạn hơn: “Đó chính là tình nghĩa ngàn vàng cũng không đổi được!”
Em trai Tiểu Vương trốn ở chỗ ngồi phía sau cửa hàng thức ăn nhanh, dùng khăn giấy che mặt.
Cậu biết ngay sẽ như vậy mà!
Tuy rằng Mạnh A Nhiên xưa nay chưa từng công khai thổ lộ, nhưng mà thái độ trong những năm này của anh ta thực ra rất rõ ràng.
Thế nhưng chị ấy nói cũng đúng.
Ai kêu anh ta chưa bao giờ thổ lộ với chị ấy làm chi?
Không thổ lộ, ai mà biết được?
Vốn tưởng rằng chuyện tình cảm của chị gái mình gần bằng không, ai mà ngờ chuyện tình cảm của anh A Nhiên cũng cao không tới đâu!
Aa a, đại khái là nên không vui mới đúng chứ?
Chuyện Vương Uông không biết là, sau khi Mạnh A Nhiên bị cô từ chối, anh ta về đến nhà, lập tức mua bia về nhà mua say, uống đến mức rối tinh rối mù.
Trong nhà Mạnh A Nhiên nhìn thấy, lập tức biết là đã xảy ra chuyện rồi, vừa hỏi xong, mới biết là bị Vương Uông từ chối.
Nhà họ Mạnh nhất thời không vui.
Bọn họ vì nể tình hàng xóm láng giềng nhiều năm như vậy, mới đồng ý cho con trai họ chờ đợi đối phương.
Kết quả, Vương Uông đi học đại học về, liền chướng mắt nhà họ Mạnh bọn họ rồi.
Chuyện này sao có thể được?
Ngay sau đó bà nội Mạnh A Nhiên lập tức tới cửa.
Bà nội Mạnh rất lợi hại. Bà ấy chủ động đến nhà, một là không khởi binh hỏi tội, hai là không phê bình Tiểu Vương, bà ta chỉ lôi kéo bố mẹ Tiểu Vương trò chuyện.
“Chúng ta là hàng xóm láng giềng cũng có chút lâu năm, nhớ tới năm đó tôi với bố mẹ cậu là gả tới gần như cùng một lúc. Lúc đó mẹ cậu còn nói giỡn, nếu như có con, liền kết thông gia. Vậy thì hai nhà có thể gần nhau hơn, hai bên cũng có thể săn sóc lẫn nhau, con trẻ cũng không cần xoắn xuýt là đến nhà mẹ đẻ ăn Tết hay là đến nhà chồng. Kết quả, chúng ta đều sinh con trai, chuyện này cũng chỉ có thể cười cười cho qua.” Bà nội Mạnh nói với bố Tiểu Vương: “Tuy rằng hai nhà chúng ta không kết thông gia, nhưng mà bà con xa không bằng láng giềng gần, quan hệ giữa hai nhà vẫn rất tốt.”
Bố Tiểu Vương gật đầu: “Chuyện đó, dì Mạnh nói rất đúng. Bà con xa không bằng láng giềng gần, những hàng xóm như chúng ta đều là chăm sóc lẫn nhau.”
“Còn không phải sao? Trước đó vài ngày, tôi đi đứng không được thoải mái, vẫn là cậu đi vào nội thành mua giúp tôi ghế mát xa.” Bà nội Mạnh cười càng xán lạn hơn: “Đó chính là tình nghĩa ngàn vàng cũng không đổi được!”