Chương 1 - Cô Trợ Lý Mặc Đồ Ngủ Và Chiếc Tin Nhắn Đến Sai Người
Chồng tôi gần đây tuyển một cô gái mới vào công ty, kiểu vừa non vừa đỏng đảnh.
Cô ta đi làm mà mặc đồ ngủ, uống nước bằng bình baby.
Thậm chí còn ăn tôm hùm ngay trong văn phòng, làm hỏng cả bản thầu, khiến công ty bị loại ngay từ vòng ngoài.
Vậy mà Lục Huyên lại che chắn cho cô ta trước mặt toàn thể công ty:
“Đồ ăn là tôi gọi.”
Cho đến khi anh ta thấy tôi đứng bên ngoài phòng họp.
Anh hoảng hốt chạy đến ôm tôi.
Còn cô gái kia lại thì thào với mấy đồng nghiệp khác:
“Đây chính là bà chủ truyền thuyết đó hả? Gửi đồ chỉ là cái cớ thôi, chắc đến kiểm tra đột xuất ấy mà~ Quả nhiên, vợ đẹp luôn xuất hiện mọi nơi.”
1
Trong bức ảnh, cô gái buộc hai bím tóc nhỏ kiểu xương cá, đang thử đeo chiếc balo Disney phiên bản hợp tác cùng GUCCI trước gương.
Chú thích ảnh:
【Sếp bảo đi xã giao không thể mất mặt công ty, thế là… tôi được tặng một chiếc balo trẻ con~ che mặt ngại ngùng】
Ngũ quan không hẳn nổi bật, nhưng trông nhỏ nhắn đáng yêu.
Cả người mặc bộ đồ ngủ màu hồng của LinaBell, trông mềm mại như thú bông.
Phía sau là khu nghỉ ngơi trong công ty của Lục Huyên.
“Em đang xem gì vậy, vợ yêu?”
Tiếng cửa mở vang lên từ tiền sảnh.
Lục Huyên nới lỏng cà vạt, bước đến trước mặt tôi.
Cúi đầu hôn nhẹ lên môi như mọi khi đi xã giao về, trên người vẫn còn mùi rượu nhè nhẹ.
Bàn tay ấm áp đặt lên eo tôi.
Tôi tắt màn hình điện thoại, đặt lại lên bàn:
“Không có gì, chị bán hàng nhắn hỏi em có muốn lấy móc khóa phiên bản giới hạn đi kèm túi không.”
Ánh mắt anh tối lại một thoáng, cúi đầu hôn loạn lên cổ tôi, lẩm bẩm:
“Thích thì mua. Nhưng mà… đêm hôm thế này còn làm phiền khách, cái chị đó… xóa đi cũng được, đổi người khác đi.”
Vừa nói, anh vừa bế tôi đặt lên sofa.
Tôi lại chống tay lên ngực anh ngay khi anh đè xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, anh bình tĩnh đối diện, còn có chút tủi thân:
“Vợ ơi, nhờ phúc của nhà em, tụi mình đã một tuần không thân mật rồi đấy.”
Lúc đó tôi mới bật cười khẽ.
“Đi tắm trước đi, người toàn mùi.”
“Được, đợi anh.”
Tiếng nước vang lên trong phòng tắm.
Có lẽ để chứng minh trong sạch, anh còn để quên điện thoại trên bàn.
Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên hai cái, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Yêu nhau ba năm, kết hôn bốn năm, chúng tôi chưa bao giờ giấu nhau điều gì.
Tôi dễ dàng nhập mật khẩu và mở điện thoại.
Tin nhắn là từ một tài khoản lạ.
Studio tạo mẫu Mục Tây:
【Thưa anh, bộ đồ ngủ của cô gái đi cùng anh chiều nay để quên ở cửa hàng chúng tôi. Anh có muốn chúng tôi mang qua giúp không?】
“Vợ ơi, lấy giúp anh cái áo choàng tắm với.”
Tôi vuốt sang trái, đặt tin nhắn về trạng thái chưa đọc.
Rồi đặt điện thoại xuống:
“Đây đây.”
2
Về phòng ngủ, tôi tránh vòng tay vội vã của anh.
Ngồi xuống trước bàn trang điểm dưỡng da:
“Lúc nãy điện thoại anh rung, hình như có người tìm.”
Qua gương, tôi thấy sắc mặt Lục Huyên tái đi một chút, nhưng rất nhanh đã cầm lấy điện thoại.
Xem xong, anh chỉ cười nhạt:
“À, không có gì. Chỉ là để quên đồ ở cửa tiệm.”
“Tối nay ăn ở nhà hàng nào vậy? Nếu là đồ quan trọng thì mình đi lấy luôn đi.”
Anh xua tay:
“Không phải nhà hàng, là tiệm tạo mẫu. Con bé trợ lý mới chưa hiểu quy tắc, biết rõ tối nay có tiếp khách mà lại ăn mặc như học sinh. Anh đành đưa nó đến tiệm làm tóc xử lý gấp. Đồ để quên là của nó.”
“Vậy à.”
Tôi đắp mặt nạ, che đi sắc mặt.
“Nếu đã không biết điều như vậy thì đổi người khác đi. Vị trí trợ lý này, có thể nhẹ cũng có thể nặng.”
Anh hơi nhíu mày, có vẻ tâm trạng tụt hẳn, lặng lẽ nằm lại xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Giờ tình hình chung thế này, kiếm được người phù hợp đâu có dễ. Để đào tạo thêm một thời gian xem sao.”
Sau đó, tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên.
Tôi ngồi một mình trước gương, im lặng rất lâu.