Chương 4 - Cô Say Chưa Mà Tôi Đã Yêu

14

Đám đông càng lúc càng tiến gần.

“Đằng kia có người à?”

“Dạo này mấy đôi yêu nhau chẳng kiêng dè gì hết.”

“Ơ khoan, sao tôi thấy giống hai đứa bỏ về sớm nhỉ?”

Từng giây từng phút trôi qua.

Hai chúng tôi vẫn im lặng đối đầu, rõ ràng là không trốn nổi nữa rồi.

Cuối cùng, Bùi Dĩ Nam cũng chịu buông tôi ra.

Anh ta lôi tôi ngồi thụp xuống.

“Ê, hai người làm gì đấy?”

Anh ta điềm nhiên đáp:

“Cho mèo ăn. Các cậu vừa đi qua làm nó chạy mất tiêu rồi.”

“Hả? Thật à? Có mèo con ở đây sao?”

“Ở đâu? Tôi có mang theo snack cho mèo nè!”

Trọng tâm cuộc trò chuyện lập tức đổi hướng.

Mấy người kia bèn cúi xuống tìm mèo.

Bùi Dĩ Nam lén móc ngón tay ngoắc tôi, nháy mắt một cái.

Từ bé đến lớn, mỗi lần anh ta muốn lôi kéo tôi làm trò gì đó, đều có đúng cái biểu cảm này.

Tôi nhướng mày, hiểu ý ngay.

Không từ chối.

Nhân lúc mọi người mải mê tìm mèo, tôi để anh ta kéo đi.

Hai đứa len qua lối tắt khác về trường.

Trên cao, mặt trăng sáng vằng vặc, sao trời lấp lánh.

Những sinh viên đã thi xong từ sớm phần lớn đều đã về nhà.

Lúc này trong trường vô cùng yên tĩnh.

Chúng tôi đi song song với nhau, không ai lên tiếng.

Rất nhanh, đã đến ngã rẽ.

Gió lạnh thổi qua, tôi xoa xoa hai tay.

“Được rồi, anh có chuyện gì muốn nói không? Không có thì tôi về ký túc xá đây.”

“Khi nào em thi xong?”

“Thứ Sáu tuần sau.”

“Vậy có về nhà chung không? Để anh mua vé trước.”

Ai thèm nghe mấy câu nhạt nhẽo này chứ.

Tôi khoanh tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía xa.

“Chắc tôi không về sớm vậy đâu. Đàn anh rủ tôi đi xem livehouse vào kỳ nghỉ đông rồi.”

Nét mặt của Bùi Dĩ Nam ngay lập tức nứt toác.

Anh ta vỡ phòng thật sự.

“Lại ai nữa? Lại là đàn anh nào? Kỷ Thư Diêu, em kiếm đâu ra lắm hoa đào thế hả? Còn cái thằng lúc nãy nữa, em có đối mắt với nó không? Hả? Em có biết nó có bạn gái rồi không? Cái loại không đứng đắn như vậy, em chọn ai không chọn, sao lại chọn nó? Sao không chọn anh?”

Một tràng dài, nhanh như bắn súng liên thanh.

Tôi nghe tai này lọt tai kia, ngọt ngào cười với anh ta.

“Liên quan gì đến anh?”

Bùi Dĩ Nam trừng mắt, lại vỡ phòng tiếp.

“Sao lại không liên quan?! Kỷ Thư Diêu, anh…”

Anh ta bỗng dưng nghẹn lại, vành tai đỏ lên.

Tôi cười tít mắt, kiên nhẫn chờ phần sau:

“Anh làm sao?”

“Anh dù sao cũng nhìn em lớn lên, cũng coi như nửa người anh vậy.”

Ha.

Chờ nãy giờ mà chỉ vớ được hai câu này?

Trong lòng tôi đảo trắng mắt cả trăm lần.

Thích làm anh trai lắm đúng không?

Tôi cắt ngang lời anh ta:

“Ồ, vậy thì làm anh trai cả đời đi nhé.”

Nói xong, quay lưng bỏ đi.

Bùi Dĩ Nam không cản, chỉ lặng lẽ dõi theo tôi một đoạn.

Sau đó mới lên tiếng:

“Kỷ Thư Diêu, em có phải đã biết anh định nói gì không?”

Giọng không lớn.

Vừa đủ để tôi nghe thấy.

Tôi không quay đầu lại, sải bước đi thẳng.

“Không biết đâu nha.”

Anh ta không nói, thì tôi không biết.

15

Chớp mắt, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc hết.

Sướng thật sự.

Tôi về ký túc xá thu dọn hành lý.

Điện thoại rung bần bật liên tục.

Cầm lên nhìn, thấy tên nhóc Bùi Dĩ Nam đang điên cuồng nhắn tin.

Thực ra anh ta thi xong trước tôi hai ngày.

Nhịn hai ngày không quấy rầy, nhưng giờ tôi vừa thi xong, lập tức nổ tin nhắn như pháo hoa.

【Về nhà cùng nhau đi, anh đặt vé máy bay rồi.】

【Không được đi xem livehouse với cái ông đàn anh kia.】

【Kỷ Thư Diêu, rep tin anh.】

【Anh nói với ba mẹ em rồi, mình sẽ về quê ăn Tết chung.】

【Không thì anh đi xem buổi diễn với em cũng được.】

【Trả lời anh, trả lời anh, trả lời anh, trả lời anh!】

Một đống tin nhắn, không có lấy một câu trọng điểm.

Tôi thở dài, gửi lại tin nhắn thoại:

“Anh không phải đang làm anh trai sao? Đừng quản tôi nữa nhé~ Tôi mấy hôm nữa sẽ tự về.”

Tôi đúng là sẽ đi xem buổi diễn, nhưng không phải đi với đàn anh, mà là đi một mình.

Buổi biểu diễn diễn ra ở thành phố lân cận.

Tôi định bắt tàu cao tốc qua đó, ở lại hai đêm rồi về.

Kiểm tra hành lý, chắc chắn không sót gì, tôi kéo vali xuống tầng chuẩn bị xuất phát.

Kết quả vừa ra đến cửa ký túc xá, liền bị “ông anh trai” nào đó chặn lại.

Bùi Dĩ Nam cũng kéo theo một chiếc vali, thở hổn hển.

“Anh không làm anh trai nữa.”

“Ồ.”

Anh ta thừa cơ cướp luôn va li trên tay tôi.

Tôi: “Anh làm gì đấy? Trả đồ đây, tôi không về nhà.”

Anh ta cố gắng ổn định hơi thở.

“Anh biết. Em đi xem buổi diễn mà, đúng không? Anh cũng đi.”

Tôi sững lại một giây, rồi lập tức phản ứng, châm chọc anh ta:

“Nghiện làm bóng đèn hả?”

Đừng có mà đi với tôi!

Nếu anh ta đi, chẳng phải sẽ phát hiện ra tôi hoàn toàn không có đàn anh nào hết sao?

Trông tôi như cố tình để anh ta hiểu lầm vậy.

Mặc dù đúng là tôi có ý đó thật.

Nhưng thế này khác gì chủ động tỏ tình luôn đâu?!

Bùi Dĩ Nam mặt dày vô đối:

“Đừng quan tâm, anh cứ đi đấy.”

“Anh chưa mua vé thì đi kiểu gì?”

“Anh mua rồi. Vé tàu, vé concert, khách sạn cũng đặt xong hết.”

Tôi nghi ngờ: “Sao anh biết tôi đi đâu?”

“Dùng một chút ‘năng lực thần kỳ’.”

“…Bệnh thật.”

Cuối cùng, anh ta không nhắc gì đến đàn anh kia nữa.

Còn tôi, ban đầu chỉ định đi xem một buổi diễn, bây giờ bị ép biến thành một chuyến du lịch.

Lý do là vì Bùi Dĩ Nam bảo: ‘Đã đến rồi thì chơi cho đã’.

16

Ngày thứ năm ở thành phố lân cận.

Chúng tôi đến check-in tại một địa điểm nổi tiếng dành cho các cặp đôi.

Vốn dĩ đây là chuyến đi phát sinh ngoài kế hoạch, tôi không tra trước bất kỳ thông tin gì, thế nên nhiệm vụ lên lịch trình đành giao hết cho Bùi Dĩ Nam.

Vậy nên, khi anh ta dắt tôi đến một cây cầu với lời đồn rằng ‘cặp đôi nào đi qua sẽ bên nhau trọn đời’…

Tôi suýt chút nữa cười đến nội thương.

Bùi Dĩ Nam cũng đơ mặt ra.

“Sao chỗ này nhiều đôi yêu nhau thế nhỉ? Trong bài review đâu có nói vậy.”

“Ừ nhỉ, sao lại thế ta?”

Một người qua đường nhiệt tình định giải thích nguồn gốc truyền thuyết về cây cầu.

Vừa há miệng, Bùi Dĩ Nam đã kéo tôi đi luôn.

“Anh ta đang chuẩn bị bán hàng, mình chạy thôi.”

Hoàng hôn phủ xuống.

Lỗ tai của Bùi Dĩ Nam còn đỏ hơn cả ráng chiều.

Thực ra, tôi rất tò mò tại sao anh ta cứ mãi không chịu tỏ tình.

Suốt mấy ngày nay, chỗ ăn uống thì nhất định phải có pháo hoa, điểm tham quan thì cứ đòi ghé những nơi cặp đôi hay đến.

Trừ việc ban đêm không ngủ chung một giường, thì hai chúng tôi đã chẳng khác gì một đôi yêu nhau thực sự.

Thế mà anh ta vẫn không nói gì.

Còn cứ thử thăm dò ý tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi cũng giả ngu, lơ đi như chưa hiểu gì.

Nhìn anh ta tức đến mức nhảy dựng lên, tôi sung sướng đến nở hoa trong lòng.

Trêu anh ta đúng là thú vị thật.

Cây cầu rất dài, đến khi chúng tôi đi hết thì mặt trời đã khuất bóng.

Ngay lập tức, bầu trời sáng rực pháo hoa.

Có người cầu nguyện, có người hôn nhau.

Có người có điều muốn nói lại không dám thốt ra.

Có người ôm tâm tư xấu xa, cố tình giả vờ không biết.

“Lạnh ghê, xe đến chưa?”

“Giờ cao điểm, chắc còn lâu.”

Bùi Dĩ Nam hơi ngửa đầu, vô số ánh pháo hoa phản chiếu trong mắt anh ta, lấp lánh rực rỡ.

“Kỷ Thư Diêu, mai chúng ta về nhà rồi.”

“Ừm, sắp Tết rồi mà.”

“Vậy em có biết cây cầu này có ý nghĩa gì không?”

“Biết chứ.”

Bùi Dĩ Nam khựng lại, ngạc nhiên:

“Em biết hả?!”

Anh ta giữ nguyên tư thế cũ, suy nghĩ hai giây, rồi bỗng nhiên phản ứng kịp.

“Kỷ Thư Diêu! Em cố tình phải không?! Em biết rõ mà em còn—”

Tôi giả vờ không nghe thấy gì, vừa hay thấy chiếc xe đã đến.

Bỏ mặc anh ta, tôi lên xe trước.

Bùi Dĩ Nam lải nhải sau lưng:

“Kỷ Thư Diêu, em có ý gì đây?”

“Đã đến rồi thì cứ đi thôi, không đi phí lắm. Biết đâu bạn trai tương lai của tôi cũng đang ở trên đó, vậy chẳng phải tiện quá sao? Đỡ mất công sau này còn phải dẫn anh ấy đến lại.”

Bùi Dĩ Nam tức đến bật cười.

“Em còn định dẫn ai đến nữa hả?”

“Ai cũng được. Em rảnh lắm, tám người cũng vẫn có thời gian yêu.”

17

Cuộc tranh cãi vô nghĩa này kéo dài mãi cho đến khi chúng tôi về nhà mới kết thúc.

Bùi Dĩ Nam vẫn không tỏ tình.

Còn tôi vẫn tiếp tục chọc ghẹo anh ta, xem anh ta như món gia vị trong cuộc sống nhàm chán.

Sắp đến Tết.

Mấy đứa bạn cấp ba bắt đầu rục rịch tổ chức họp lớp.

Tôi và Bùi Dĩ Nam hồi đó không học chung lớp.

Vậy nên buổi gặp mặt của tôi đương nhiên không mời anh ta.

Nhưng anh ta khăng khăng đòi bám theo.

Tôi khó hiểu: “Tại sao?”

Bùi Dĩ Nam quay đầu đi chỗ khác, trong mắt lóe lên một tia căng thẳng mà khó ai phát hiện.

“Anh muốn đi.”

“Bớt gây chuyện vô lý đi.”

Sợ anh ta lại dùng tiền truy vết hành tung của tôi, tôi thẳng thừng cảnh cáo luôn:

“Dám bám theo, thì những lời anh chưa nói ra, cả đời này đừng nói nữa.”

Bùi Dĩ Nam lại vỡ phòng.

Ngay trước cửa nhà tôi, anh ta bày luôn một màn đấm ngực giậm chân phát điên.

“Anh biết ngay mà! Em rõ ràng biết anh muốn nói gì!”

“Tôi không biết, và anh không được đi theo tôi.”

Bùi Dĩ Nam căm giận nhưng không dám phản kháng.

Phồng má, bĩu môi, hậm hực quay về nhà mình.

Tôi thì vui vẻ hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh.

Trong buổi họp lớp, tôi gặp lại người bạn thân nhất hồi cấp ba.

Cô ấy tốt nghiệp xong thì ra nước ngoài cùng bạn trai, hai đứa tôi đã lâu không liên lạc.

Nói đến mới nhớ, họ đến được với nhau cũng là nhờ tôi se duyên.

Hồi đó, cậu bạn kia thích cô ấy, nhưng không dám đưa thư tình.

Tôi là người chuyển thư hộ.

Chỉ là vừa nhận thư được một lúc, đúng lúc bị Bùi Dĩ Nam bắt gặp.

Tên khốn đó quay đầu chạy đi tố giác với giáo viên chủ nhiệm ngay lập tức.

Làm tôi bị bắt viết kiểm điểm ba nghìn chữ.

Khoan.

Cảm giác có gì đó sai sai.

Lẽ nào thằng nhóc đó cố tình?!

Thấy tôi nhận thư tình, tức quá nên đi tố giác luôn?!

Bảo sao sau vụ đó, tôi với anh ta chiến tranh lạnh nguyên hai tháng.

Nhớ lại cái ánh mắt căng thẳng của anh ta lúc tôi rời nhà ban sáng…

Không phải là…

Anh ta tưởng tôi đi tìm lại tình cũ đấy chứ?!

Càng nghĩ, tôi càng thấy khả năng này không nhỏ.

Buổi họp lớp vừa kết thúc, tôi lập tức phi về nhà.

Đúng lúc bạn thân đề nghị đưa tôi về.

Lòng dạ xấu xa trỗi dậy, tôi hồ hởi gật đầu ngay.