Chương 1 - Cô Say Chưa Mà Tôi Đã Yêu

Trúc mã sắp đi tỏ tình, kéo tôi đi uống rượu lấy can đảm.

Tôi xách theo túi vịt quay đến ngay.

Uống đến nửa đêm.

Anh mắt đỏ hoe nhìn tôi: “Em say chưa?”

Thấy tôi không trả lời, anh cất giọng: “Thật ra, anh luôn muốn nói với em…”

Tôi bật dậy ngay lập tức, chộp lấy một cái đầu vịt, mắt sáng rực.

“Nói đi.”

Anh ta há miệng nhìn tôi, rồi đột nhiên sụp đổ.

“Anh xin em đấy, làm ơn say một lần được không?”

1

Khi Bùi Dĩ Nam nhắn tin cho tôi, tôi đã nằm trong ký túc xá, chuẩn bị đi ngủ.

Nhìn kỹ lại, anh nói muốn đi tỏ tình.

Tôi bật dậy ngay lập tức, xách theo túi vịt quay chạy đến.

Anh ta đã mua sẵn rượu, ngồi đợi tôi ở nhà.

Tôi vào nhà anh quen thuộc như nhà mình.

Ngồi xếp bằng trước bàn trà, mở toang túi vịt quay.

“Đến đây nào anh bạn, chị đây giúp anh một tay!”

Anh nhìn túi vịt quay chằm chằm, cứ như muốn đục lỗ trên đó, nghiến răng nói:

“Con gái nhà người ta thì mang trái cây, bánh kẹo, còn em mang cái này?”

“Túi này thì sao, chẳng phải nhắm rượu còn ngon hơn trái cây à? Không thích thì thôi.”

Anh ăn.

Cạn lời, nhưng vẫn ăn.

Tôi trợn mắt lườm một cái.

Mở bia cụng ly với anh, không quên châm chọc:

“Nhát thế này mà cũng đòi đi tỏ tình, ai thèm để mắt tới anh chứ.”

Anh hơi ngừng lại, khẽ hừ một tiếng.

“Muốn biết anh thích ai thì hỏi thẳng đi.”

“Không ai quan tâm.”

Giả vờ thôi.

Tôi tò mò đến mức lòng ngứa ngáy như có trăm con mèo cào.

Quen nhau bao nhiêu năm rồi.

Ngay cả thời thanh xuân dậy sóng cũng chưa từng thấy anh rung động với ai.

Lúc tôi nhận thư tình mỏi cả tay, thì anh chỉ hờ hững đi báo cáo với giáo viên chủ nhiệm.

Ai nhìn vào mà không khen một câu: Thật chính nghĩa!

Chỉ tiếc, gia cảnh hơi mỏng một chút.

Nếu không, với phong thái đó, anh hoàn toàn có thể chen chân vào giới hào môn Bắc Kinh mà tranh một chỗ.

Vậy mà bây giờ lại nói có người thích rồi?

Cây sắt cũng nở hoa, ai mà không hiếu kỳ?

Tôi nhịn, nhịn rồi lại không nhịn nổi, đành hỏi anh.

Lần lượt đoán hết tất cả những cô gái tôi có thể nghĩ đến.

Anh đều lắc đầu, bảo không phải.

Tôi nhíu chặt mày, bắt đầu nghi ngờ giới tính của anh có vấn đề.

Có lẽ vẻ mặt tôi quá nghiêm túc.

Anh bật cười.

“Sao? Quan tâm anh thích ai đến vậy à?”

Giọng điệu anh mập mờ khó tả.

Tôi xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, làm bộ kinh hãi mà “í” một tiếng.

“Bớt ghê tởm hộ tôi đi, không muốn nói thì thôi.”

Anh sắc mặt trầm xuống.

Anh nắm lấy cổ tay tôi, cụng ly.

“Nếu hôm nay em uống thắng anh, anh sẽ nói cho em biết.”

Mắt tôi sáng rực.

“Anh xong rồi, Bùi Dĩ Nam.”

2

Rượu vào ba vòng.

Tôi ợ một cái.

Chống khuỷu tay lên bàn, chống đầu, bắt đầu lâng lâng.

Bùi Dĩ Nam thử gọi tôi: “Kỷ Thư Diêu?”

Tôi không phản ứng.

Anh cao giọng hơn: “Mới thế mà đã say à? Vô dụng vậy? Dậy, uống tiếp hai ly nữa!”

Hê.

Tên nhóc này.

Tính phản nghịch trong tôi lập tức trỗi dậy.

Cười lạnh, nhét hai hạt lạc vào miệng.

“Hôm nay ai gục trước người đó là cháu nội.”

Tôi nhất định phải biết anh thích ai.

Lại thêm nửa chai bia nữa trôi vào bụng.

Bùi Dĩ Nam liếc tôi một cái, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý.

Tôi không để ý.

Cứ thế tự rót tự uống.

Ngẩng đầu lên, thấy anh cũng đang ngửa cổ, yết hầu khẽ trượt.

Phòng khách chỉ bật mấy chiếc đèn nhỏ ánh vàng ấm áp.

Rọi lên đường nét sắc lạnh trên xương hàm anh.

Tôi nhìn thêm hai giây.

Tôi và anh quá thân rồi.

Lớn lên bên nhau, nhìn thấy hết mọi khoảnh khắc ngốc nghếch của đối phương.

Chưa kể còn thường xuyên choảng nhau.

Chuyện anh từng báo cáo tôi, khiến tôi phải viết kiểm điểm ba nghìn chữ, đời này tôi không bao giờ quên.

Quan hệ của chúng tôi, nói dễ nghe thì là oan gia vui vẻ.

Nói khó nghe thì là kẻ thù không đội trời chung.

Nên tôi chưa bao giờ nghiêm túc nhìn anh.

Hôm nay uống hơi nhiều.

Mới phát hiện, thật ra anh cũng có chút nhan sắc đấy chứ.

Nhưng đáng tiếc, đẹp trai đến mấy thì cũng vẫn là một tên đáng ghét.

Không biết cô gái nào xui xẻo lại lọt vào mắt anh nữa.

Tôi lắc đầu, thở dài một hơi.

3

Trăng càng lúc càng sáng.

Hai đứa uống càng lúc càng hăng.

Cả hai đều trẻ con đến mức không chịu thua, nhất định phải uống gục đối phương.

Dưới tác động của cồn, tôi đã quên mất mục đích ban đầu của Bùi Dĩ Nam là đi tỏ tình cần lấy can đảm.

Anh hình như cũng quên rồi.

Bận giành với tôi miếng rong biển cuối cùng.

“Buông ra đi, Bùi Dĩ Nam!”

“Em ăn tám cái rồi! Cho anh một cái thì làm sao?!”

“Em chỉ mua có sáu cái thôi!”

Tôi mắng, quay đầu định tiếp tục đấu khẩu.

Mũi sượt qua má anh.

Lúc này mới nhận ra, khoảng cách giữa hai đứa gần đến mức nào.

Bùi Dĩ Nam cũng quay đầu lại.

Bốn mắt chạm nhau, ánh nhìn giao nhau.

Tim tôi lỡ mất hai nhịp.

Mặt cũng nóng ran.

Chỉ là nhiệt độ ấy bị lớp đỏ ửng do cãi nhau lúc nãy che lấp đi.

Bùi Dĩ Nam cũng sững người.

Đồng tử anh hơi giãn ra, vệt đỏ mỏng trên má dần lan xuống cổ, biến mất sau lớp cổ áo.

Ánh mắt anh chậm rãi trượt xuống, dừng lại trên môi tôi.

Rồi lại từng chút từng chút dời lên, chạm thẳng vào mắt tôi.

Nhịp tim dồn dập bên tai, không phân biệt được là của anh hay của tôi.

Ánh nhìn đầy khao khát trong mắt anh như muốn thiêu đốt tôi thành tro bụi.

Tôi bỗng nhiên thấy hồi hộp, lưng đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Khẽ dịch ra sau một chút.

Anh nuốt khan, vẫn cố chấp áp sát lại.

Hương rượu hòa cùng mùi chanh nhàn nhạt trên người anh len lỏi vào khứu giác.

Cơn say trào lên.

Dưới ánh đèn mờ tối, nhiệt độ không ngừng tăng cao, bầu không khí mờ ám dần lan rộng.

Tôi ngước mắt, nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đôi đồng tử đã hơi mất nét của anh.

Bất chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

“Trời ơi, nóng quá… trong đống vịt quay này bỏ gì vào vậy…”

Bùi Dĩ Nam giật bắn, ngồi thẳng dậy, hai tay ôm mặt, thở hổn hển.

Không khí ngay lập tức tụt nhiệt.

Tôi bứt rứt, lắc lắc cái đùi, nhìn chằm chằm miếng rong biển, phân vân có nên ăn tiếp không.

Cuối cùng vẫn nhét vào miệng.

Kệ nó có gì hay không.

Ăn trước đã.

Làm ngụm bia tráng miệng.

Sảng khoái.

4

Tôi dựa hẳn vào sofa.

Thấy Bùi Dĩ Nam vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi.

Cười nhạo: “Say rồi à? Mới có thế mà chịu không nổi?”

Tôi đếm số chai bia trên bàn, chỉ năm sáu chai.

Cười càng điên cuồng hơn.

Cười đến mức cả người sắp đổ nhào lên người anh.

“Cháu nội!”

Bùi Dĩ Nam duỗi tay đẩy tôi sang một bên.

Tai đỏ đến mức có thể nhỏ máu, nghiến răng nói: “Kỷ Thư Diêu, em liệu mà cẩn thận! Lại đây, uống tiếp!”

Uống thì uống.

Tôi cười khẩy, cầm ly bia khiêu khích anh.

Lại một trận cuồng phong quét sạch bãi chiến trường.

Mấy chai rỗng dưới đất tăng lên chóng mặt, nghiêng ngả dựa vào nhau.

Tôi đếm tới đếm lui, mãi không ra con số.

Chậc.

Sao lại có nhiều hình bóng chồng lên nhau thế này?

Tôi lắc lắc cái đầu nặng trịch, không biết từ lúc nào đã gục xuống bàn.

Bùi Dĩ Nam khàn giọng gọi tôi: “Kỷ Thư Diêu? Say rồi?”

Tôi trả lời bằng ý chí.

Thấy tôi không phản ứng.

Anh dịch lại gần, khe khẽ mở miệng:

“Thật ra, anh vẫn luôn muốn nói với em…”

Khoan đã.

Không đúng.

Chuông báo động trong đầu tôi vang lên ầm ầm, sợ anh ta dán sát vào tai rồi hét lên “cháu nội”.

Tôi giật bắn người, bật dậy ngay lập tức, chộp lấy một cái đầu vịt, mắt sáng quắc.

“Nói đi!”

Bùi Dĩ Nam đột nhiên nghẹn lời.

“Em vẫn chưa say à?”

“Còn xa lắm.”

Tôi nhướng mày nhìn anh, lại đẩy một chai bia qua.

“Tiếp tục!”

Anh nhìn chằm chằm vào chai bia, không nhận.

Liếc tôi một cái, rồi lại nhìn bia.

Chần chừ như vậy, tôi còn tưởng anh say thật rồi.

“Không uống nổi thì thôi, em không cười anh đâu.”

Tôi giả bộ thấu hiểu.

Thực ra là cố ý khích anh.

Anh hừ lạnh một tiếng, bật nắp lon bia rồi tu thẳng.

Tôi nhấp một ngụm chậm rãi.

Kế hoạch thành công!