Chương 5 - Cô Phu Nhân Bị Phản Bội

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Là bản thỏa thuận ly hôn vừa mới in xong.

Làm xong tất cả, tôi gọi taxi ra sân bay.

Khi máy bay cất cánh, tôi ôm di vật của ba mẹ, nước mắt rơi không ngừng.

Ba mẹ, từ giây phút này, con sẽ rời xa Cận Hàn Châu.

Cả đời sau này, quyết không gặp lại.

Chương 6

Khi Cận Hàn Châu đưa Tô Uyển Ngâm từ bệnh viện về, trời ngoài cửa sổ đang mưa lất phất.

Tô Uyển Ngâm khoác tay anh ta, giọng mềm mại:

“Bác sĩ nói em và em bé đều khỏe, chỉ là hôm nay em bị dọa chút, tim còn hơi đập nhanh.”

Cô ta nói rồi len lén quan sát sắc mặt Cận Hàn Châu.

Anh ta chỉ “ừ” một tiếng qua loa, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Hàn Châu?” Tô Uyển Ngâm khẽ lắc nhẹ cánh tay anh ta.

Cận Hàn Châu bừng tỉnh, cúi đầu nhìn cô ta:

“Sao thế? Khó chịu à?”

“Không,” Tô Uyển Ngâm lắc đầu, tựa sát vào người anh ta hơn, “chỉ hơi mệt, em muốn về nghỉ sớm một chút.”

Cận Hàn Châu gật đầu, lấy điện thoại ra:

“Anh gọi cho Tiểu Tịch hỏi xem tối cô ấy muốn ăn gì, tiện mang về luôn.”

Anh bấm số quen thuộc đến mức khắc vào xương tủy, nhưng đầu dây bên kia chỉ có giọng thông báo lạnh lẽo:

“Số điện thoại quý khách gọi hiện đang tắt máy.”

Cận Hàn Châu nhíu mày, tắt rồi gọi lại.

Vẫn tắt máy.

Một cảm giác bất an vô cớ chợt siết chặt tim anh.

“Sao thế?” Tô Uyển Ngâm nhận ra sắc mặt anh thay đổi.

“Tiểu Tịch tắt máy rồi.” Cận Hàn Châu cất điện thoại, trong giọng có một tia bồn chồn mà ngay cả anh cũng không nhận ra, “Anh đưa em về trước, rồi về nhà xem sao.”

Trong lòng Tô Uyển Ngâm chợt lóe chút khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn:

“Chắc chỉ do hết pin thôi. Anh đừng lo quá.”

Sau khi đưa cô ta về nơi ở tạm, Cận Hàn Châu lập tức quay đầu xe, lao về phía khu đại viện quân đội.

Gạt nước quét đều trên kính chắn gió, nhưng nhịp tim anh lại ngày một loạn, nỗi bất an như dây leo quấn càng lúc càng chặt.

Xe dừng lại.

Anh mở cửa, không thèm che ô, vài bước đã chạy lên thềm nhà, lấy chìa khóa mở cửa.

“Tiểu Tịch?” anh gọi một tiếng, giọng vang vọng trong phòng khách trống rỗng.

Không ai trả lời.

Ở cửa, đôi dép nữ từng đặt ngay ngắn đã mất một đôi.

Anh sải bước vào phòng khách, và khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, tim anh như rơi thẳng xuống đáy vực.

Những chiếc gối ôm màu ấm Ninh Tịch mua, bức tranh trừu tượng cô thích treo ở góc tường, mấy tạp chí thời trang cô hay đọc trên bàn trà… tất cả đều biến mất.

Không gian trở lại vẻ lạnh lẽo ban đầu, thậm chí còn trống trải hơn cả lúc anh mới chuyển vào.

Nhịp tim Cận Hàn Châu tăng vọt, ánh mắt điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng rơi xuống bàn trà chính giữa phòng khách.

Trên đó, chỉ có vài món đồ nằm im lặng.

Một chiếc máy tính bảng, một phong bì trắng, và… đồng tử anh co siết lại.

Là bản sao của thỏa thuận ly hôn anh từng ký, giao tận tay ba của Ninh Tịch vào ngày cưới.

Anh gần như nhào tới, tay run lên khi nhặt phong bì trắng.

Mở ra, rút tờ giấy bên trong.

Tờ đầu tiên là một báo cáo y tế.

Khi mấy chữ “Ghi nhận phẫu thuật phá thai” đập vào mắt,

Cận Hàn Châu chỉ thấy trước mắt tối sầm, máu trong người như bị đông lại.

Ngày trên báo cáo—chính là ngày hôm sau khi Ninh Tịch ngã cầu thang nhập viện!

Anh nhớ hôm đó, vì Tô Uyển Ngâm bị động thai, anh túc trực ở bệnh viện cả ngày, chỉ để lại cho Ninh Tịch một tờ giấy…

Anh đột nhiên nhớ lại khuôn mặt trắng bệch, bình lặng đến chết lặng của Ninh Tịch hôm đó, nhớ ánh mắt tĩnh lặng đến đáng sợ khi cô đối mặt sự khiêu khích của Tô Uyển Ngâm…

Thì ra, khi đó con của họ đã không còn?

Khi anh vì một người phụ nữ khác mà trách cô “quá đáng”, thì cô đã lặng lẽ chịu đựng nỗi đau mất con, và tự mình lựa chọn buông tay?

Cú sốc lớn đến mức anh suýt đứng không vững, tay bám chặt mép bàn, thở dốc, trái tim như bị bóp nghẹt đến cong cả người xuống.

Một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng đè nén hoảng loạn, run tay nhặt lên bản thỏa thuận ly hôn.

Trang cuối—tên Ninh Tịch ký rõ ràng, dứt khoát như lưỡi dao.

Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc máy tính bảng.

Anh nhấn nút mở, màn hình sáng lên, không cần mật khẩu, vào thẳng giao diện chính.

Trên màn hình, chỉ có một file video duy nhất.

Tên file—“Quà tặng”.

Chương 7

Cận Hàn Châu nhấn mở.

Video bắt đầu phát, là các đoạn ghi hình từ camera giám sát trong nhà được cắt ghép lại.

Có cảnh ở đầu cầu thang, Tô Uyển Ngâm kéo Ninh Tịch cùng ngã xuống, nhưng ngay khoảnh khắc rơi, cô ta rõ ràng đã điều chỉnh tư thế để tự bảo vệ mình.

Có cảnh ở vườn hoa, Tô Uyển Ngâm cố tình hất đổ những thứ Ninh Tịch đang bế trên tay…

Từng chuyện, từng hành vi, được phơi bày trước mắt anh bằng cách trực quan và tàn nhẫn nhất.

“Ầm ——!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)