Chương 7 - Cổ Phần Bí Ẩn
“Hành vi hèn hạ thế này, cô không thấy mất mặt à?”
Nhưng lúc này Thẩm Tĩnh Tĩnh gần như phát điên, chẳng quan tâm gì nữa.
Cô ta không kéo được túi từ tay Vương Hinh Nguyệt, liền trực tiếp lao vào giật.
Video kết thúc tại đó, Tiểu Lương lại gửi cho tôi một đoạn ghi âm dài.
“Chị Cố, để em nói cho chị nghe, cái túi hỏng rồi.”
“Hai người giằng co qua lại, túi bị rách luôn.”
“Giờ Thẩm Tĩnh Tĩnh đang làm loạn đòi báo công an đó!”
Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi là tôi suýt nữa không nhịn nổi cười.
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.
Không giật lại được túi, Thẩm Tĩnh Tĩnh liền lôi hóa đơn thanh toán ra.
“Tiền ăn mấy ngày nay, các người phải trả cho tôi!”
Cô ta vênh váo đọc từng con số, yêu cầu mỗi người chuyển cho mình năm chục ngàn.
Hành động này khiến mọi người lập tức nhận ra một điều — Thẩm Tĩnh Tĩnh hết tiền rồi.
Không ai thèm chiều theo cô ta nữa.
Tệ hơn là, thám tử tôi thuê báo tin rằng, khi Thẩm Tĩnh Tĩnh đến cửa hàng trả túi, cô ta đã bị nhân viên đuổi thẳng cổ ra ngoài.
Lúc đầu, nhân viên bán hàng vẫn kiên nhẫn giải thích với cô ta:
“Cô Thẩm, túi xách của chúng tôi một khi đã bán ra thì không thể hoàn trả được ạ.”
“Hơn nữa cô đã sử dụng rồi, không thể trả lại như thế được đâu.”
Thẩm Tĩnh Tĩnh lập tức giở thói chanh chua:
“Tôi là khách hàng, khách hàng chính là cha của mấy người!”
“Tôi đã mua cái túi này, giờ thấy dùng không tiện, tại sao mấy người không cho tôi trả?”
“Cút ngay!”
“Mấy người chẳng qua cũng chỉ là lũ chó biết vẫy đuôi, có tư cách gì mà từ chối tôi?!”
Nhân viên vốn đang nói chuyện nhẹ nhàng, bị chửi nhục như vậy thì cũng nổi giận.
Cả nhóm không thèm giữ hình tượng, đôi bên lập tức lớn tiếng cãi nhau ngay giữa cửa hàng.
Mãi cho đến khi bảo vệ cưỡng chế lôi Thẩm Tĩnh Tĩnh ra ngoài, màn kịch mới tạm dừng lại.
Không còn cách nào khác, để gấp rút xoay tiền, Thẩm Tĩnh Tĩnh đành phải đem toàn bộ túi xách đi bán tháo.
Đáng tiếc, chỉ như muối bỏ bể.
Tối hôm đó, ba Trần – bị cú sốc tài chính đả kích – liền dắt theo Trần Trạch Dương đến tận nhà tôi.
Vừa bước vào cửa, hai người đã răm rắp cúi đầu xin lỗi.
Ba tôi lười dây dưa với họ, trực tiếp lên lầu.
Ba Trần cố làm ra vẻ thân thiện, nhìn tôi cười nịnh:
“Vi Vi, chú biết con là đứa tốt bụng.”
“Chuyện lần này chú cũng rõ rồi.”
“Cùng là người làm cha, chú hiểu vì sao ba con lại làm vậy.”
Vừa nói, ông ta vừa kéo tóc Trần Trạch Dương ép cúi đầu về phía tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra trên mặt Trần Trạch Dương đầy thương tích.
Anh ta không phục, lẩm bẩm:
“Phụ nữ mà ghen tuông thì đáng sợ thật!”
“Tôi đã hứa sẽ trả tiền cho cô rồi, tại sao cô vẫn phải dồn ép nhà tôi?”
Ba Trần không ngờ con trai mình còn dám cãi, tức đến mức cầm gậy đánh thêm một phát.
Đau quá, Trần Trạch Dương ngã phịch xuống, quỳ ngay trước mặt tôi.
“Ba!”
“Xin lỗi Vi Vi ngay!”
“Mọi chuyện là do con sai! Sao con lại hồ đồ thế hả!”
“Ba! Được rồi! Con sai rồi!”
Trần Trạch Dương ngẩng cao đầu nhìn tôi đầy ngạo mạn:
“Là cô nói đó nhé, chỉ cần Tĩnh Tĩnh trả lại toàn bộ số tiền, thì cô sẽ bỏ qua!”
Nói rồi anh ta lôi từ trong túi ra một thẻ ngân hàng:
“Trong này có 5 triệu. Còn hơn 3 triệu nữa, ngày mai Tĩnh Tĩnh sẽ gửi cho cô!”
Ba Trần hoàn toàn không ngờ con trai mình lại làm như vậy.
Ông tức đến mặt đỏ bừng:
“Vì một người phụ nữ, con điên rồi à?”
Trần Trạch Dương phản bác:
“Ba! Cô ấy là người phụ nữ của con, cũng là vợ tương lai của con!”
“Chẳng lẽ ba thật sự nhẫn tâm nhìn cô ấy bị bắt đi?”
“Cô ấy còn đang mang trong bụng… đứa cháu nội mà ba ngày đêm mong mỏi đấy!”
“Con nói cái gì?!”
Ba Trần giật mình, nghi hoặc hỏi lại lần nữa, rồi lập tức bảo anh ta lặp lại.
Không ngờ, vừa dứt lời, ba Trần đã thở dốc vì giận:
“Con bị vô sinh bẩm sinh!”
“Làm gì có chuyện để cô ta mang thai được?!”