Chương 11 - Cỏ Nói Cười

Nay ta đã mượn được vạn kỵ binh từ Tây Lương, chỉ chờ thời cơ, một trận tiêu diệt Bắc địch!

“Bổn cung không biết các ngươi thuộc doanh trại nào, từng theo ta xuất chinh hay chưa. Nhưng không ngoại lệ, các ngươi đều là binh tướng Đại Chiêu, là những chiến sĩ dũng mãnh vô song!

“Hãy nghĩ cho kỹ, theo phản tặc tạo phản, dẫu có thành công cũng là gian thần tặc tử, ngàn đời bị nguyền rủa.

Nhưng nếu bắc phạt lập công, ấy là danh lưu muôn đời, gia phả được mở riêng một trang!

“Chư quân, là muốn làm nghịch thần soán vị? Hay muốn làm công thần hộ quốc?

Chỉ trong một niệm!”

Tiếng công chúa ngân vang, vọng mãi không dứt.

Thái tử hoảng hốt:

“Chư quân! Chớ để nàng mê hoặc! Nàng chỉ là một nữ nhân, có thể làm nên trò trống gì chứ?”

Chung quanh yên lặng như tờ, chẳng ai đáp lại.

Cuối cùng, một tướng buông vũ khí.

Một người mở đầu, liền có vô số tiếng binh khí rơi xuống đất vang vọng cả trời.

Từ khởi binh đến thất bại, thái tử chưa đầy một ngày.

Sắc mặt hắn tro tàn, nôn ra một ngụm huyết đen, ngã ngựa.

Chậu hoa Đế Hoàng vỡ tan.

Hắn ngửa mặt rơi lệ: “Thương thiên phụ ta…”

Ta bước qua đám người, nhặt lấy chậu hoa, khẽ nói với hắn:

“Chậu hoa này ở tay ngươi chỉ là vật trang trí. Ở tay ta mới hữu dụng.”

Môi hắn thâm tím, chính là độc Ô đầu phát tác.

Ta bật cười:

“Ngươi từng hạ độc ta, ta nay cũng hạ độc ngươi. Mối thù này, xem như huề.”

Hắn chợt trợn tròn mắt: “Ngươi! Ngươi là…”

Ta nhặt một mũi tên gãy, cắm vào ngực hắn:

“Ngươi giết ta một lần, ta tiễn ngươi một đoạn. Mối thù này, cũng huề.”

20

Đến trước điện vua, Thẩm Thanh Từ đứng đầu các quan, mặt mày nghiêm nghị nhìn về phía trước.

Thấy là chúng ta, hắn liền chạy tới, mắt đỏ hoe.

Công chúa lập tức cắt ngang:

“Đừng bày mấy trò ủy mị đó, đàn ông con trai mà lằng nhằng thế.”

Thẩm Thanh Từ không đôi co, chỉ nắm chặt tay ta không buông.

Công chúa lắc đầu, các quan nhân nhường lối.

Nàng quỳ trước đế vương, chắp tay:

“Nhi thần cứu giá đến chậm, mong phụ hoàng thứ tội.”

Hoàng đế vốn trước đó bệnh nặng, sắc mặt u ám, nay như trẻ lại:

“Tốt, tốt! Không hổ là con ta.

Tên nghiệt tử kia tạo phản, chết không đáng tiếc! Trẫm thật hối hận khi lập nó làm thái tử!

Truyền chỉ của trẫm, lập tức triệu An vương hồi kinh, trẫm muốn tái lập thái tử!”

An vương là kẻ ít ngu nhất trong đám vương gia còn lại.

Khắp nơi im phăng phắc.

Công chúa vẫn đứng vững, thanh Huyền thiết đao bên hông phản chiếu ánh sáng chói lòa.

Hoàng đế hỏi tiếp:

“Chư khanh thấy thế nào?”

Đám văn võ đại thần ấp úng.

Thẩm Thanh Từ bước tới, đứng sau công chúa:

“Thần cho rằng việc này nên từ từ thương nghị, trời đã tối, xin bệ hạ nghỉ sớm.

Thần thỉnh công chúa lưu lại cung, trấn thủ hoàng cung.”

Đám văn thần do Thẩm Thanh Từ kéo vào đều đưa mắt nhìn nhau, sau cùng đồng loạt đứng về phía hắn.

Đại nhân cải trang nam: “Thần tán thành.”

Đại nhân trộm đồ nhà mình: “Thần tán thành.”

Đại nhân nuôi tiểu thiếp: “Thần tán thành.”

Đại nhân có bệnh khó nói: “Thần tán thành.”

Môn sinh nhà họ Trình: “Thần tán thành.”

Công chúa đứng dậy, thân hình cao lớn vượt cả phụ hoàng.

Nàng mỉm cười:

“Vậy thì… thỉnh phụ hoàng nghỉ sớm, sớm an giấc.”

Hoàng đế lùi lại, run rẩy chỉ công chúa:

“Ngươi… ngươi ngươi!”

Quần thần lặng lẽ lui xuống.

Trong cung chỉ còn lại ba người: công chúa, Thẩm Thanh Từ và ta.

Hoàng đế hoảng loạn chạy vào trong, công chúa thảnh thơi chỉnh giáp, thong thả bước theo.

“Phụ hoàng, nhi thần hiểu rõ người nhất. Người nhất định đã viết sẵn chiếu lập An vương làm thái tử, đúng không?

Nhưng tuổi tác người cao rồi, tất sẽ mờ mắt. Chi bằng đưa ra để Thẩm khanh xem qua nhi thần lo có sai chữ, bị thiên hạ chê cười.”

Hoàng đế co rút vào góc giường:

“Nghịch nữ! Ngươi cũng muốn tạo phản?”

Công chúa cười lạnh:

“Không sai! Giang sơn này, ta ngồi định rồi!”

Nàng vừa dứt lời, ta lập tức vươn cành cỏ, quấn lấy chậu hoa bên cạnh hoàng đế:

“Này hoa, nói đi, chiếu chỉ cất ở đâu?”

Hoa chưa kịp mở miệng, hoàng đế “á” một tiếng, ngất xỉu tại chỗ.

Mọi việc sau đó đều thuận buồm xuôi gió.

Chúng ta thiêu hủy chiếu chỉ cũ, Thẩm Thanh Từ soạn một bản chiếu thư mới, lập công chúa làm hoàng thái nữ, đóng dấu ngọc tỷ.

Danh chính ngôn thuận.

Mà hoàng đế… cũng chẳng còn ý kiến gì.

21

Cuối năm Thừa Bình thứ ba mươi lăm, hoàng đế băng hà, hoàng thái nữ Tiêu Lăng đăng cơ, đổi niên hiệu thành Nguyên Ninh.

Thẩm Thanh Từ càng bận rộn hơn.

Ta vô cùng bất mãn:

“Lại phải đợi chàng hạ triều đến tận đêm nữa rồi!”

Công chúa ngẩng đầu từ núi tấu chương:

“Ngươi cũng đừng rảnh rỗi nữa. Vô Vi nói ngươi có duyên kỳ lạ với trăm thảo, hãy thử nghiên cứu làm sao tăng sản lượng lương thực đi. Ta rất có lòng tin ở ngươi đó!”

Lấy hai vợ chồng ta làm con quay xoay tít.

A!!!

Trên đường về cung, tay Thẩm Thanh Từ ướt đẫm mồ hôi khi nắm lấy tay ta.

Ta hỏi:

“Chàng hồi hộp sao?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)