Chương 2 - Sự Tình Giấc Mộng Trở Thành Cơn Ác Mộng - Cố Nhân Hà Tại
2.
"Tiểu Nghi, em vừa nói đùa phải không?"
Lâm Thần Hạo kéo tay tôi, cười gượng.
Tôi đưa tay gỡ cánh tay hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ từng chữ một:
“Nhìn cho rõ, tôi là Giang Chỉ Du.”
"Không phải Tiểu Nghi của anh. Giang Chỉ Du đi không đổi tên ngồi không đổi họ. Tiểu Nghi là cái quái gì?"
Hắn nhìn tôi, vẻ mặt hơi bối rối.
“Tiểu Nghi, công việc của anh đều sẽ nghe lời em, anh sẽ không tham gia bộ phim kia nữa, hai tháng tới sẽ ở nhà cùng em được không?”
“Bộ phim vừa rồi đều là cảnh diễn, anh không có hôn người phụ nữ khác.”
“Đừng làm anh sợ, chúng ta sẽ không ly hôn đâu.”
Nhìn ánh mắt của hắn, tôi dằn mạnh cơn tức giận trong lòng. Tự nhủ rằng hắn cũng chỉ là nạn nhân của cô ta mà thôi.
"Lâm Thần Hạo, tôi là Giang Chỉ Du, người tôi yêu là Cố Hi.”
"Còn Tiểu Nghi của anh, cô ta chỉ là cái lại ăn trộm ăn cắp, chiếm đoạt cơ thể của tôi trong khi tôi bất tỉnh trong vụ tai nạn ô tô bảy năm trước.”
"Hiện tại tôi đã lấy lại được cơ thể này, Tiểu Nghi của anh đừng hòng quay lại."
Hắn cố ôm tôi nhưng tôi nhanh chóng tránh thoát, đẩy hắn một cái,
"Tâm thần phân liệt phải không? Không sao đâu Tiểu Nghi, chúng ta có thể đến bệnh viện chữa bệnh, anh sẽ luôn ở bên em."
Tôi lắc đầu, thờ ơ nói,
“Luật sư sẽ tới bàn chuyện ly hôn với anh.”
Sau đó tôi nhanh chóng rời khỏi đây.
"Tiểu Nghi!”
Tôi mở điện thoại và xem nhanh danh bạ bên trong.
Trong đó không còn bất kỳ dấu vết nào về gia đình và bạn bè của tôi, đây đều là những người mà cô ta đã kết bạn trong bảy năm qua.
Tôi ấn vào con số đã khắc sâu trong lòng, ngón tay run run.
Nghe tiếng bíp phát ra từ điện thoại, tim tôi đập như trống.
Làm ơn, nghe máy đi mà.
“Xin lỗi, số máy hiện tại đang không liên lạc được.”
Tôi gọi nhiều lần nhưng không có bất cứ ai trả lời.
Tôi liền bấm số gọi cho anh trai.
"Xin chào.”
"Là em đây, anh trai."
Nghe được giọng nói của Giang Lương, toàn thân tôi run lên, sau bảy năm bị nhốt trong cơ thể này, cuối cùng tôi cũng có thể nghe được giọng những người thân của mình.
“Cô Giang, sao cô lại gọi cho tôi? Cô muốn tôi tức chết phải không? Muốn nhanh chóng thừa hưởng tài sản của tôi đến thế à?”
Đúng.
“Hay là thằng chồng diễn viên của cô lại bị bắt quả tang ngoại tình, nó đuổi cô ra khỏi nhà rồi à?”
"Nếu đó là sự thật thì tôi sẽ mua pháo hoa và ăn mừng một bữa thật to đấy."
Đúng những lời mỉa mai này.
Anh vẫn tràn đầy năng lượng, cho thấy hiện tại đang sống một cuộc sống tốt.
“Anh ơi, em là Giang Chỉ Du đây.”
"Em không thể giải thích ngay được, bây giờ em đang đến công ty để tìm anh đây."
"Đừng tới, cô có đến tôi cũng không gặp.”
Anh chưa kịp nói xong thì tôi đã cúp máy.
Tôi bắt taxi và đi thẳng tới công ty.
Những tòa nhà cao tầng, vành đai, công viên, .. mọc lên vô kể lướt qua mắt tôi.
So với bảy năm trước, toàn bộ thành phố đã khác xưa rất nhiều.
Bánh xe thời gian vẫn luôn chạy.
Mà tôi, đã bị nó bỏ lại, kẹt trong cơ thể suốt 7 năm trời.
"Tiểu Nghi, em vừa nói đùa phải không?"
Lâm Thần Hạo kéo tay tôi, cười gượng.
Tôi đưa tay gỡ cánh tay hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ từng chữ một:
“Nhìn cho rõ, tôi là Giang Chỉ Du.”
"Không phải Tiểu Nghi của anh. Giang Chỉ Du đi không đổi tên ngồi không đổi họ. Tiểu Nghi là cái quái gì?"
Hắn nhìn tôi, vẻ mặt hơi bối rối.
“Tiểu Nghi, công việc của anh đều sẽ nghe lời em, anh sẽ không tham gia bộ phim kia nữa, hai tháng tới sẽ ở nhà cùng em được không?”
“Bộ phim vừa rồi đều là cảnh diễn, anh không có hôn người phụ nữ khác.”
“Đừng làm anh sợ, chúng ta sẽ không ly hôn đâu.”
Nhìn ánh mắt của hắn, tôi dằn mạnh cơn tức giận trong lòng. Tự nhủ rằng hắn cũng chỉ là nạn nhân của cô ta mà thôi.
"Lâm Thần Hạo, tôi là Giang Chỉ Du, người tôi yêu là Cố Hi.”
"Còn Tiểu Nghi của anh, cô ta chỉ là cái lại ăn trộm ăn cắp, chiếm đoạt cơ thể của tôi trong khi tôi bất tỉnh trong vụ tai nạn ô tô bảy năm trước.”
"Hiện tại tôi đã lấy lại được cơ thể này, Tiểu Nghi của anh đừng hòng quay lại."
Hắn cố ôm tôi nhưng tôi nhanh chóng tránh thoát, đẩy hắn một cái,
"Tâm thần phân liệt phải không? Không sao đâu Tiểu Nghi, chúng ta có thể đến bệnh viện chữa bệnh, anh sẽ luôn ở bên em."
Tôi lắc đầu, thờ ơ nói,
“Luật sư sẽ tới bàn chuyện ly hôn với anh.”
Sau đó tôi nhanh chóng rời khỏi đây.
"Tiểu Nghi!”
Tôi mở điện thoại và xem nhanh danh bạ bên trong.
Trong đó không còn bất kỳ dấu vết nào về gia đình và bạn bè của tôi, đây đều là những người mà cô ta đã kết bạn trong bảy năm qua.
Tôi ấn vào con số đã khắc sâu trong lòng, ngón tay run run.
Nghe tiếng bíp phát ra từ điện thoại, tim tôi đập như trống.
Làm ơn, nghe máy đi mà.
“Xin lỗi, số máy hiện tại đang không liên lạc được.”
Tôi gọi nhiều lần nhưng không có bất cứ ai trả lời.
Tôi liền bấm số gọi cho anh trai.
"Xin chào.”
"Là em đây, anh trai."
Nghe được giọng nói của Giang Lương, toàn thân tôi run lên, sau bảy năm bị nhốt trong cơ thể này, cuối cùng tôi cũng có thể nghe được giọng những người thân của mình.
“Cô Giang, sao cô lại gọi cho tôi? Cô muốn tôi tức chết phải không? Muốn nhanh chóng thừa hưởng tài sản của tôi đến thế à?”
Đúng.
“Hay là thằng chồng diễn viên của cô lại bị bắt quả tang ngoại tình, nó đuổi cô ra khỏi nhà rồi à?”
"Nếu đó là sự thật thì tôi sẽ mua pháo hoa và ăn mừng một bữa thật to đấy."
Đúng những lời mỉa mai này.
Anh vẫn tràn đầy năng lượng, cho thấy hiện tại đang sống một cuộc sống tốt.
“Anh ơi, em là Giang Chỉ Du đây.”
"Em không thể giải thích ngay được, bây giờ em đang đến công ty để tìm anh đây."
"Đừng tới, cô có đến tôi cũng không gặp.”
Anh chưa kịp nói xong thì tôi đã cúp máy.
Tôi bắt taxi và đi thẳng tới công ty.
Những tòa nhà cao tầng, vành đai, công viên, .. mọc lên vô kể lướt qua mắt tôi.
So với bảy năm trước, toàn bộ thành phố đã khác xưa rất nhiều.
Bánh xe thời gian vẫn luôn chạy.
Mà tôi, đã bị nó bỏ lại, kẹt trong cơ thể suốt 7 năm trời.