Chương 5 - Cô Nàng Ngốc Nghếch Và Danh Hiệu Thủ Khoa

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Đừng có dùng ánh mắt ngây thơ đó nhìn tôi nữa! Vì tôi không thích cậu, nên cậu liền cho

người đuổi việc mẹ tôi khỏi Tập đoàn Tống? Cậu nghĩ làm vậy tôi sẽ mềm lòng sao? Mơ đi!”

“Tổng Giám đốc Tống chỉ nhận nhầm thôi. Chỉ cần chúng tôi giải thích rõ, nói rằng hai năm

nay người đứng nhất không phải là cậu mà là Thiển Thiển, chắc chắn cậu sẽ bị Tập đoàn

Tống trừng trị. Mẹ tôi cũng sẽ được quay lại làm việc!”

“Còn Thiển Thiển, giỏi giang hơn cậu về mọi mặt, nhận được đãi ngộ còn tốt hơn nữa. Biết

đâu còn được Tổng Giám đốc Tống nhận làm con gái nuôi, chính thức trở thành thiên kim tiểu thư!”

Lâm Thiển Thiển gật đầu như gà mổ thóc, hoàn toàn tin tưởng vào viễn cảnh đó.

Sau đó quay sang đám bạn xung quanh, nghiêm túc tuyên bố:

“Mọi người yên tâm, chờ tôi thành thiên kim của Tống thị rồi, ai cũng có cơ hội vào Tập đoàn Tống làm việc!”

Cả lớp mừng rỡ như trúng số, rối rít cảm ơn.

Chỉ trong phút chốc, tôi lại trở thành cái gai trong mắt cả lớp.

Tôi nhìn Lâm Thiển Thiển — người đang mơ giữa ban ngày — mà cảm giác như đang xem hài kịch.

Đang nghĩ không biết cảnh sát còn chưa đến à…

Thì đúng lúc đó, hai viên cảnh sát mặc đồng phục bước vào lớp, gõ cửa rồi nghiêm túc hỏi:

“Cho hỏi, bạn Giang Thời Nguyện có ở đây không?”

Tôi lập tức giơ tay lên:

“Em đây ạ!”

Rồi nhanh chóng lấy ra đoạn video mà chú Triệu quay tối qua chỉ thẳng vào Lâm Thiển Thiển và nhóm Tống Thanh Thời:

“Cảnh sát ơi, chính bọn họ đã cướp mất học bổng mười nghìn tệ của em! Đây là bằng chứng!”

Đám con trai ban nãy còn hùng hổ bao nhiêu, giờ phút này đều biến thành rùa rút cổ, ánh mắt né tránh, mặt mày tái mét.

Lâm Thiển Thiển cũng sững người trong chốc lát, sau đó nghiến răng phản pháo lại như không thể tin nổi:

“Giang Thời Nguyện, cậu điên rồi hả?! Chính cậu gian lận để cướp học bổng của tôi! Vậy mà còn dám báo công an?!”

10.

Đừng nói là tôi không gian lận, cho dù có thật đi nữa, thì cái việc cả đám vây tôi đòi tiền, cướp học bổng — cũng là phạm pháp.

Chứng cứ rành rành, vậy mà bọn họ vẫn tưởng mình đang thay trời hành đạo, sống chết không chịu nhận sai.

Cuối cùng, cảnh sát đành phải dẫn cả nhóm mười lăm người cùng tôi về đồn để điều tra.

Cô giáo chủ nhiệm cũng nhanh chóng có mặt, xem xong đoạn video thì lắc đầu thất vọng hỏi Lâm Thiển Thiển:

“Thiển Thiển à, em luôn là học sinh ngoan ngoãn, vừa học giỏi lại hiểu chuyện trong lòng cô. Sao em lại có thể thông đồng với bạn làm ra chuyện này?”

Lâm Thiển Thiển ấm ức òa khóc:

“Cô ơi… rõ ràng là Giang Thời Nguyện cướp của em! Ngay cả cô cũng không tin em sao?!”

Cô giáo thở dài, quay sang tôi, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn sợi dây chuyền vàng to đùng trên cổ tôi:

“Cái này cũng là phần thưởng của Tổng Giám đốc Giang cho em à? Mới đứng nhất có một

lần đã khoa trương thế này, nếu em như Thiển Thiển đứng nhất mấy chục lần, chẳng phải bay lên trời luôn sao? Gỡ xuống ngay!”

“Tính cách như vậy, cô thật sự không thấy em xứng làm học sinh giỏi nhất lớp!”

Dù tôi chẳng hề muốn đeo cái dây chuyền vàng chói này, nhưng càng thấy cô thiên vị, tôi lại càng chẳng buồn đáp lời.

Thay vào đó, tôi quay sang cảnh sát, nước mắt lưng tròng:

“Chú cảnh sát ơi, tụi họ đáng sợ lắm! Tối qua em cứ tưởng mình chết chắc rồi!”

“Em không chấp nhận hòa giải! Tuyệt đối không hòa giải!”

Bình luận bay liên tục hiện trên màn hình, chửi tôi độc ác, nguyền tôi chết không toàn thây.

Xì, không phản kháng thì tôi mới thật sự chết không toàn thây.

Cuối cùng, dưới áp lực của cảnh sát, Lâm Thiển Thiển đành gom lại học bổng mười nghìn mà trước đó đã chia cho các bạn, trả lại cho tôi.

Không chỉ vậy, tôi còn đòi được thêm năm vạn tệ tiền bồi thường tinh thần.

Chia ra thì mỗi người phải đền hơn ba ngàn.

Những bạn có tiền thì nhanh chóng móc ra trả để được về sớm.

Còn những bạn không có tiền thì phải gọi bố mẹ đến mang tiền tới chuộc về, vừa bị đánh mắng vừa rấm rứt rời khỏi đồn cảnh sát.

Tiếng khóc than vang dội cả hành lang, tôi thì cười tươi rói — lần này xem ai còn dám ức hiếp tôi nữa!

11.

Vừa về đến trường, đám bạn bị “chém đẹp” ban nãy đã tụ lại bàn bạc, bàn tán sôi nổi.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều lạnh lẽo như dao găm.

Tôi chẳng quan tâm. Nước đến thì đắp đất, lính tới thì giương cung!

Tiếng chuông tan học buổi tối vừa vang lên, cả đám mười lăm đứa phóng ra khỏi lớp như ngựa đứt cương.

Tôi thong thả ra tới cổng trường, liền thấy tụi nó đã vây kín chiếc Rolls-Royce nhà tôi, cố gắng nói chuyện với chú Triệu.

Nhưng chú vừa liếc mắt đã nhận ra ngay bọn bắt nạt tôi tối qua liền khóa xe, ngồi trong xe thản nhiên lướt điện thoại, mặc kệ tụi nó đập cửa nhảy nhót bên ngoài.

Đợi đến khi tôi bước ra, sợ bọn họ làm gì tôi, chú mới xuống xe mở cửa đón.

Tôi vừa đặt một chân ra khỏi xe, Lâm Thiển Thiển đã nhào tới, vẻ mặt đáng thương, nước mắt lưng tròng:

“Chú ơi, cháu mới là người đứng nhất khối suốt hơn hai năm qua nhờ học bổng của chú!”

“Giang Thời Nguyện chỉ là đồ giả mạo, là kẻ trộm! Chú bị cô ta lừa rồi! Các bạn cùng lớp đều có thể làm chứng cho cháu!”

“Huhu…”

Chú Triệu hơi cau mày:

“Tránh ra!”

Giọng không lớn, nhưng ngữ khí nặng nề khiến Lâm Thiển Thiển sợ đến mức nước mắt rơi lã chã, đành uất ức lùi sang một bên.

Chú Triệu giúp tôi mở cửa xe.

Tôi bước lên xe trong ánh mắt ghen tị và thù hằn của bao người.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)