Chương 11 - Cô Là Ai Trong Cuộc Đời Của Anh
Tư Ám Hành xử lý xong toàn bộ tài liệu, đến tận đêm mới về nhà.
Anh bước vào cửa, trong mắt đầy mệt mỏi.
Nghĩ đến mỗi ngày trước đây, dù bận đến mấy anh cũng về đúng giờ bữa cơm.
Hai đứa con đáng yêu sẽ lập tức chạy đến ôm anh, còn Hứa Tuế Tang đeo tạp dề, bận rộn trong bếp.
Một khung cảnh hạnh phúc đời thường.
Nhưng giờ đây, anh đã đánh mất hạnh phúc của mình, anh thật sự rất nhớ Hứa Tuế Tang.
Đột nhiên anh phát hiện trong bếp có động tĩnh.
Từ xa, anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Bếp không bật đèn, dưới ánh trăng, mái tóc dài của cô buộc hờ, đeo tạp dề, đang thái rau.
“Tuế Tang!”
Niềm vui tìm lại được người yêu thương tràn ngập Tư Ám Hành, cổ họng anh nghẹn lại, mắt anh đỏ hoe, bước nhanh tới, ôm chặt lấy cô.
Bùi Tuyết Âm trong lòng vui mừng, lập tức xoay người nhào vào lòng Tư Ám Hành.
Cô ta ép sát cơ thể vào anh, kiễng chân định hôn anh.
Nhưng đúng lúc đó, Tư Ám Hành đẩy cô ta ra.
“Sao lại là cô!”
Trong mắt anh đầy thất vọng.
Bùi Tuyết Âm không ngờ anh lại nhận ra nhanh như vậy: “Sao có thể… anh phát hiện ra bằng cách nào?”
Rõ ràng cô ta đã bắt chước Hứa Tuế Tang từng chi tiết, ánh sáng lại mờ, cô ta đã chịu nhún nhường đến thế, tại sao vẫn không thành công?
“Có ai mà không nhận ra vợ mình chứ.”
Tư Ám Hành lạnh lùng nói.
“Bùi Tuyết Âm, cô nói đã buông bỏ rồi, tôi mới để hai đứa nhỏ ở chỗ cô. Xem ra, từ nay chúng ta đừng liên lạc nữa. Tôi không muốn Tuế Tang hiểu lầm. Cô tự rời đi đi.”
Anh quay người định lên lầu.
Bùi Tuyết Âm biết quyết định của anh khó thay đổi, nhưng sao cô ta chịu cam lòng, bất chấp lao tới định kéo anh lại.
“Không xong rồi!”
Người giúp việc hoảng hốt lao đến.
“Cậu chủ và cô chủ nhỏ gặp chuyện rồi, đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu!”
Tim Tư Ám Hành chợt chìm xuống, anh chất vấn Bùi Tuyết Âm: “Sao lại thế này?”
Bùi Tuyết Âm theo phản xạ vội biện hộ: “Tôi không biết, tôi không có ở nhà, không biết xảy ra chuyện gì, không liên quan tới tôi…”
Tư Ám Hành cau mày, đưa cô ta cùng tới bệnh viện.
Dù sao hai đứa trẻ cũng rất thích cô ta, có lẽ khi mở mắt chúng sẽ muốn thấy cô ta.
Nào ngờ đến bệnh viện, Tư Ám Hành mới biết, hai đứa trẻ đã được đưa vào phòng ICU cấp cứu.
Lại nghiêm trọng đến thế!
Bác sĩ lạnh mặt: “Các người làm cha mẹ kiểu gì vậy? Trẻ nhỏ thế này, ngày nào cũng uống rượu, sẽ gây tổn thương không thể phục hồi cho thận, gan, và sự phát triển não bộ, nặng có thể chết người.”
Tim Tư Ám Hành như bị xé toạc, mắt đỏ rực nhìn về phía Bùi Tuyết Âm.
“Cô cho chúng uống rượu? Sao cô dám!”
“Tôi không có!”
Bùi Tuyết Âm vội vàng xua tay.
“A Hành, anh biết em rất tốt với chúng mà, là chúng vừa lười vừa ham ăn, lại hay trộm đồ ăn vặt, chắc chắn là chúng tự uống, đúng, chính là vậy!”
“Gen di truyền rất khó thay đổi, chúng là con Hứa Tuế Tang sinh ra, nên có nhiều khuyết điểm như thế, vốn không sửa được. Em biết anh rất buồn, nhưng Hứa Tuế Tang toàn nói dối, hại người không ngừng, hai đứa trẻ này giờ cũng hư hỏng, lớn lên chắc chắn cũng là kẻ hại người!”
“Bác sĩ đang cấp cứu rồi, nếu không qua khỏi, anh cũng đừng quá buồn, em sẽ ở bên anh, em cũng có thể sinh cho anh…”
Bùi Tuyết Âm nói không ngừng.
Một phần vì hoảng sợ, sợ bị Tư Ám Hành trách tội.
Một phần vì kìm nén quá lâu.
Cô ta hận hai đứa trẻ này, cứ nghĩ đến chuyện chúng là con của Tư Ám Hành và người phụ nữ khác, cô ta lại khó chịu, lại buồn nôn, lại muốn phát điên!
Cô ta thừa nhận mình nóng vội, nhưng thật sự không thể dung nạp chúng!
Giờ đây chúng gặp nguy hiểm, cô ta thật sự thấy hả dạ.
Nhìn khóe miệng cô ta không che nổi sự khoái trá, Tư Ám Hành như hóa đá.
Anh chợt nhận ra một vấn đề: những trùng hợp nối tiếp này, có lẽ kẻ đầu tiên gây ra không phải là Hứa Tuế Tang.
Mà là Bùi Tuyết Âm.
Anh và Hứa Tuế Tang sống với nhau sáu năm, đáng lẽ phải hiểu cô ấy, cô ấy vốn hiền lành.
Có lẽ, không phải Hứa Tuế Tang ghi hận vì mình để cô mang thai con của Bùi Tuyết Âm, mà đi trả thù Bùi Tuyết Âm.
Mà là Bùi Tuyết Âm xem Hứa Tuế Tang và hai đứa “con người khác” như cái gai trong mắt.
Suy đoán của anh nhanh chóng được chứng thực.
Người giúp việc của Bùi Tuyết Âm nói, chính cô ta chủ động cho trẻ ăn đồ rác, ăn sô-cô-la, uống rượu, sau lưng còn gọi chúng là “tiểu tiện nhân”.
Người lái xe từng đưa Hứa Tuế Tang tới hội sở cũng thú nhận, anh ta làm theo chỉ thị của Bùi Tuyết Âm.
Hai anh em “bắt cóc” cũng bị bắt về, họ nhận tội, vụ việc ở hội sở là do Bùi Tuyết Âm sắp đặt, Hứa Tuế Tang hoàn toàn không biết.
Vụ bắt cóc ở vách núi buộc phải chọn một trong hai, cũng là Bùi Tuyết Âm làm.
Hứa Tuế Tang là nhờ trả đủ tiền nên mới thoát được.
Tư Ám Hành chỉ cảm thấy tim như bị dao cứa, đau đến mức không thể thốt nên lời.
Vì vậy, anh không chỉ chưa từng tin tưởng Hứa Tuế Tang, mà khi cô bị trói đầy bom, anh còn “từ bỏ” cô.
Khi đó, cô tuyệt vọng đến nhường nào!
Anh chưa từng nghĩ, Bùi Tuyết Âm mới là kẻ độc ác tột cùng.
Chỉ trong khoảnh khắc, anh đã từng nghĩ đến rất nhiều cách để trừng phạt Bùi Tuyết Âm.
Nhưng có lẽ, cách tốt nhất là nói cho cô ta biết sự thật.
Anh mặt không biểu cảm: “Hai đứa trẻ này là Hứa Tuế Tang làm thụ tinh ống nghiệm sinh ra, trứng là của cô.”
Bùi Tuyết Âm lập tức cứng họng.
Cô ta trợn to mắt như thấy ma, há miệng định nói gì đó nhưng tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng.