Chương 4 - Cơ Hội Thứ Hai Của Tưởng Thiệu Hoa

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vừa nói dứt câu, gương mặt Chung Thừa Đình liền đen lại:

“Tâm Yến bầu bì sắp sinh, để một mình ở nhà anh không yên tâm!”

“Vả lại, thân ngay chẳng sợ bóng nghiêng. Miệng lưỡi thiên hạ, muốn nói gì cứ để họ nói.”

Mỗi một lời anh ta thốt ra, tim Tưởng Thiệu Hoa lại lạnh thêm một phần.

Giây phút này, cô càng nhìn rõ hơn — trong lòng Chung Thừa Đình, cô và cả gia đình cô e là chẳng nặng bằng một mình Chung Tâm Yến.

Tưởng Thiệu Hoa siết chặt tay:

“Được. Nếu anh không yên tâm để cô ta ở nhà, thì anh ở lại mà trông. Tôi tự về mừng thọ ba tôi.”

Căn phòng bỗng chốc im phăng phắc.

Không biết bao lâu sau, ai ngờ Chung Thừa Đình lại gật đầu đồng ý:

“Em nói cũng phải. Sinh nhật ba em năm nào chẳng có. Đợi Tâm Yến sinh xong, sau này anh tìm thời gian về thăm ông cũng được.”

Tưởng Thiệu Hoa sững người, lòng lạnh đến cực điểm.

Cô bật cười tự giễu, không nói thêm lời nào.

Chỉ là, sang năm sinh nhật ba cô, Chung Thừa Đình đã không còn tư cách để đi nữa rồi.

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Thiệu Hoa một mình lên đường về nhà mẹ đẻ.

Cô không mang theo những thứ Chung Thừa Đình chuẩn bị, mà tự đến cửa hàng bách hóa mua thuốc bổ mới cho ba.

Ngồi xe khách hơn một tiếng, cô trở về nhà.

Cha mẹ già đứng chờ ngoài cửa, trông mong mãi. Tưởng Thiệu Hoa xách quà bước tới:

“Ba, mẹ…”

Thấy con gái về, ông bà Tưởng mừng rỡ, nhưng khi thấy chỉ có mình cô, ánh mắt lại thoáng nét thất vọng.

Mẹ cô nhận lấy túi đồ, khẽ thở dài:

“Thừa Đình lại không về à?”

Tưởng Thiệu Hoa gượng cười:

“Anh ấy bận việc.”

Cha mẹ cô nhìn nhau, trong lòng mơ hồ cũng nhận ra điều gì đó.

Vào đến trong nhà, mẹ mới nhẹ giọng nhắc:

“Mấy ngày nay, hàng xóm có bàn tán. Họ nói con bé mang thai sống trong nhà tụi con chẳng có quan hệ máu mủ gì với Thừa Đình cả? Con phải để tâm hơn một chút.”

Nghe vậy, Tưởng Thiệu Hoa cúi đầu, định tìm cách lảng tránh.

Dù sao hôm nay cũng là đại thọ năm mươi của ba, cô không muốn vì chuyện riêng mà ảnh hưởng không khí.

Nào ngờ chưa kịp nói gì, ba cô đang hút thuốc lào bên cạnh đã cất lời chen vào:

“Ba thấy đấy, Thừa Đình cư xử không ra gì như thế, con gái mình chẳng cần phải sống với nó thêm nữa!”

Lời vừa dứt, mắt Tưởng Thiệu Hoa lập tức đỏ hoe.

Tất cả uất ức của hai kiếp hóa thành nước mắt tuôn rơi, cô lấy hết can đảm mở lời:

“Ba mẹ… thật ra con định xin điều về thủ đô làm việc. Cũng quyết định sẽ ly hôn với Thừa Đình.”

Thời này, chuyện chuyển công tác hay ly hôn đều là việc lớn.

Nhưng sau khi nghe con gái nói, cha mẹ cô không hề ngăn cản.

Mẹ cô chỉ rơi nước mắt đầy xót xa, còn ba cô thì gật đầu:

“Con làm gì, ba mẹ cũng ủng hộ con.”

Tưởng Thiệu Hoa không kìm được, nhào vào lòng cha mẹ, bật khóc nức nở vì xúc động…

Nói ra hết rồi, nên ngày mừng thọ hôm đó, cả nhà hiếm khi được nhẹ lòng thoải mái như vậy.

Tưởng Thiệu Hoa lần này đã xin nghỉ phép mười ngày.

Sau khi ở nhà tổ chức xong sinh nhật năm mươi tuổi cho ba, Tưởng Thiệu Hoa vốn định ở lại thêm vài hôm. Nhưng ba mẹ lại khuyên cô nên sớm chuẩn bị cho việc chuyển lên thủ đô, cuối cùng cô đành trở về trước vài ngày.

Cô xách theo đủ loại túi lớn túi nhỏ mà ba mẹ gửi, vừa đi đến đầu hẻm thì đã bị một người hàng xóm hớt hải kéo lấy tay.

“Thiệu Hoa, em về đúng lúc lắm! Mau tới khuyên doanh trưởng Chung nhà em đi! Anh ấy mà đánh thêm nữa là bị xử phạt thật đấy!”

Tưởng Thiệu Hoa bị kéo chạy về phía nhà, trong lòng vẫn mù mờ:

“Sao thế ạ?”

Còn chưa kịp nghe giải thích, cô đã đến trước cửa nhà.

Bên trong vang lên tiếng la hét chói tai.

Tưởng Thiệu Hoa vội vã bước vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người cô như sững lại.

Chung Thừa Đình như một con sư tử nổi điên, từng cú đấm nện xuống kẻ xăm trổ đang cố giãy giụa phản kháng, ra tay hung tàn đến đáng sợ.

Còn Chung Tâm Yến thì co rúm trong góc tường, khóc đến run rẩy.

Khi nhìn rõ gương mặt tên đàn ông kia, Tưởng Thiệu Hoa mới nhớ ra.

Là Triệu Tự Lập — kẻ bạc tình từng bỏ rơi Chung Tâm Yến.

Kiếp trước cũng từng có chuyện tương tự xảy ra. Triệu Tự Lập đến nhà quấy rối, nhưng lúc đó Tưởng Thiệu Hoa đang đi làm, không tận mắt chứng kiến, chỉ nghe hàng xóm kể lại.

Bọn họ bảo: “Chồng em vì Tâm Yến mà nổi giận ghê gớm lắm, cứ như muốn giết chết tên khốn kia vậy.”

Khi ấy, Tưởng Thiệu Hoa còn nghĩ mọi người nói quá.

Dù sao họ đã kết hôn ba năm, cô là người hiểu rõ Chung Thừa Đình nhất.

Anh là quân nhân, luôn lý trí, tự chủ, cực kỳ kiềm chế bản thân, chưa từng thấy anh mất kiểm soát bao giờ.

Nhưng giờ phút này, tận mắt chứng kiến đôi mắt đỏ ngầu của anh ta, nhìn thấy vẻ điên cuồng như muốn đánh chết người trước mặt…

Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên Tưởng Thiệu Hoa thấy Chung Thừa Đình mất lý trí đến thế.

Và tất cả điều đó, chỉ vì Chung Tâm Yến.

Chính vì được thấy tận mắt, Tưởng Thiệu Hoa cuối cùng cũng hiểu ra.

Tình cảm mà Chung Thừa Đình dành cho Chung Tâm Yến sâu đậm đến mức cô không bao giờ với tới được.

Trong lòng cô càng thêm chắc chắn — rời khỏi hai người họ mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

Nếu tiếp tục đánh nữa, thật sự sẽ xảy ra án mạng.

Tưởng Thiệu Hoa gạt bỏ mọi suy nghĩ, vội vã lao lên kéo tay Chung Thừa Đình.

“Thừa Đình! Anh bình tĩnh lại đi!”

Cô vừa lên tiếng, động tác của Chung Thừa Đình khựng lại, sát khí trong mắt cũng dần tan biến.

Lý trí quay trở lại, nắm đấm của anh ta dần nới lỏng.

Chung Thừa Đình thở dốc, rồi ném mạnh Triệu Tự Lập mặt mày bê bết máu xuống đất.

Tưởng Thiệu Hoa nhẹ nhõm thở ra.

Ngay sau đó, Chung Tâm Yến từ góc phòng òa khóc, lao đến ôm chầm lấy Chung Thừa Đình trước mặt mọi người.

“Chú nhỏ, em sợ lắm…”

Chung Thừa Đình nhẹ nhàng vỗ về cô ta, giọng nói dịu dàng hoàn toàn khác với dáng vẻ hung dữ ban nãy.

“Tâm Yến, đừng sợ. Có chú nhỏ ở đây, sẽ không ai làm hại được em.”

Tim như bị kim đâm, từng đợt nhói lên.

Tưởng Thiệu Hoa để ý xung quanh, thấy đám hàng xóm đang vây lại xem trò vui, cô bèn bước tới, cất tiếng cắt ngang:

“Người kia xử lý thế nào?”

Chung Thừa Đình lúc này mới buông Chung Tâm Yến ra, liếc nhìn Tưởng Thiệu Hoa:

“Em đừng lo, anh sẽ giải quyết.”

Ánh mắt anh ta tối lại, lập tức lôi Triệu Tự Lập giao cho công an.

Đám người tụ tập trước cổng cũng nhanh chóng giải tán.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)