Chương 11 - Cơ Hội Thứ Hai Của Tưởng Thiệu Hoa
“Chú ơi… chú không quan tâm em nữa sao?”
“Ừ. Trách nhiệm của chú với cháu – đến đây là kết thúc. Đường đời phía trước, cháu phải tự đi lấy.”
“Không, em không muốn rời xa chú ơi… Chú còn nhớ ba em trước khi mất đã nói gì không?”
Tất nhiên là Chung Thừa Đình nhớ. Nếu không vì lời hứa với anh trai, anh đã chẳng gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về mình suốt ngần ấy năm.
Để rồi cuối cùng, anh đánh mất vợ, tan nát gia đình, trắng tay chẳng còn lại gì.
Giờ đây, Chung Thừa Đình không muốn nghĩ thêm nữa. Chung Tâm Yến có quan hệ gì với anh? Tại sao anh lại phải tự chuốc lấy khổ?
Điều duy nhất anh muốn bây giờ, là tìm lại Tưởng Thiệu Hoa, cứu vãn mái ấm từng rất đỗi hạnh phúc ấy…
Nhưng Tâm Yến đâu phải người dễ dàng buông tay. Cô ta thậm chí còn bắt đầu mơ mộng.
“Chú à, thật ra ly hôn với Tưởng Thiệu Hoa cũng tốt mà. Về sau hai chú cháu mình cùng nhau sống, gọi là nương tựa qua ngày…”
“Chú nghĩ đi, đứa bé trong bụng em có thể gọi chú là ba. Sau này nếu chú muốn…” – nói đến đây, Tâm Yến như nghĩ đến chuyện gì đỏ mặt tim đập, ngượng ngùng cúi đầu – “em sẽ sinh thêm cho chú hai đứa nữa!”
Lời vừa dứt, sắc mặt Chung Thừa Đình lập tức tối sầm lại.
Anh nhíu chặt mày, giọng nói đầy giận dữ:
“Tâm Yến, chú vì thấy hoàn cảnh cháu đáng thương nên mới nhường nhịn, nhưng điều đó không có nghĩa cháu được phép quá đáng!”
Phản ứng của Chung Thừa Đình khiến Tâm Yến hoảng sợ, vội vàng lùi lại mấy bước.
“Chú ơi…”
Nghe những lời vừa rồi, Chung Thừa Đình giận đến mức muốn nổ tung.
Trong lòng anh luôn xem Tâm Yến là cháu gái, thế mà cô ta lại ôm ấp tâm tư đồi bại, thậm chí còn muốn loạn luân.
Chuyện đó khiến anh không thể chấp nhận nổi.
Anh siết chặt nắm đấm, lạnh lùng vạch rõ ranh giới:
“Từ nay trở đi, chuyện của cháu không còn liên quan gì đến chú nữa.”
Chung Thừa Đình quay người rời khỏi, bước chân đầy tức giận.
Rời khỏi trạm y tế, anh lên xe jeep quân đội, phóng thẳng về nhà.
Ngày trước, lúc về nhà, luôn có Tưởng Thiệu Hoa chuẩn bị sẵn cơm canh chờ đợi.
Dưới ánh đèn vàng dịu, nụ cười dịu dàng của cô luôn khiến mọi mệt mỏi trong anh tan biến.
Còn bây giờ, trong căn nhà nhỏ có cái sân con ấy, không còn cô, mọi thứ trở nên trống vắng lạnh lẽo.
Đến cả bước chân vọng lại cũng thấy âm vang, cô quạnh đến rợn người.
Thân hình cao lớn của anh bước vào phòng ngủ, đi tới bên cửa sổ rồi kéo ngăn kéo ra.
Bên trong vẫn cất giữ cuốn sổ đăng ký kết hôn, cùng bức ảnh chụp chung lúc cưới.
Anh vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, trời nắng như đổ lửa.
Anh lái xe chở Thiệu Hoa đến tiệm chụp ảnh.
Cô mặc một chiếc váy cam tươi tắn, tóc búi cao gọn gàng.
Cả hai cùng ngồi trên ghế dài, có chút căng thẳng và xa cách.
Thợ chụp ảnh nhìn rồi lắc đầu: “Là vợ chồng mà ngồi cách xa vậy à? Lại gần chút đi.”
Chung Thừa Đình dịch sát lại một chút, nhưng thợ ảnh vẫn không hài lòng: “Gần hơn nữa.”
Vừa dứt lời, Thiệu Hoa đã nghiêng đầu tựa vào vai anh.
Thợ ảnh thấy vậy thì gật gù, bấm máy lưu lại khoảnh khắc ấy làm ảnh cưới.
Giờ thì, bức ảnh vẫn còn nguyên, nhưng người tựa vai trong ảnh đã không còn ở đây nữa.
Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng người đã khác. Chỉ còn lại căn phòng lặng lẽ đến đau lòng.
Chung Thừa Đình ngồi bên mép giường, nhìn mãi bức ảnh ấy. Rồi nước mắt chẳng biết từ khi nào, khẽ rơi xuống má anh.
Anh vốn là người kiên cường. Từ nhỏ, dù bị cha đánh đến da tróc thịt bong, cũng không rơi một giọt lệ.
Thế mà đêm nay, vì nhớ thương Tưởng Thiệu Hoa, Chung Thừa Đình đã khóc. Lặng lẽ, không tiếng nấc, chỉ có nước mắt tuôn dài.
Ghế của Tưởng Thiệu Hoa nằm sát cửa sổ, suốt chuyến đi, cô vui vẻ ngắm phong cảnh dọc đường.
Không khí trong lành, bầu trời xanh thẳm, rời khỏi cuộc sống u ám trước kia, cô cảm thấy cơ thể và tinh thần đều nhẹ nhõm.
Dù đã ngồi tàu cả ngày đêm, cô vẫn không thấy mệt.
Ngồi cạnh là một bà lớn tuổi, rất thân thiện, nói chuyện suốt đoạn đường.
“Đồng chí Tưởng, sắp đến nơi chưa?”
“Vâng, sắp tới thủ đô rồi ạ.”
Bà lại hỏi: “Đồng chí ra thủ đô làm gì vậy?”
“Tôi được điều động đến đó, làm phát thanh viên ạ.”
“Phát thanh viên à? Công việc tốt đấy, tốt thật đấy!” – bà tấm tắc khen không ngớt.
Tưởng Thiệu Hoa khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Đầu tàu bốc khói nghi ngút, tiếng còi vang lên lanh lảnh, chẳng bao lâu sau đã đến ga.
Cô xách túi hành lý, bước xuống tàu, trên sân ga người đông như kiến, chen chúc nhốn nháo.
Thủ đô so với thị trấn nhỏ Ngọc Xuyên đúng là phồn hoa hơn rất nhiều.
Đường lớn rộng rãi, hai bên là những tòa nhà cao tầng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Trước cổng nhà ga có không ít quầy hàng rong bày bán đủ thứ đồ ăn.
Lương khô mang theo, cô đã ăn hết từ tối hôm qua.
Giờ thì đói cồn cào, cần lắm một món gì đó nóng sốt để lót dạ.
Tưởng Thiệu Hoa kéo hành lý, đi đến một quầy nhỏ và gọi một phần bánh trứng.
“8 xu, cô gái à.”
Tưởng Thiệu Hoa mở ví ra, bên trong là mấy tờ tiền mười đồng mới cáu, sáng rực.
Cô lấy ra một tờ một hào đưa cho bà bán hàng. Chẳng mấy chốc, bà đưa cho cô một chiếc bánh trứng thơm lừng.
Tưởng Thiệu Hoa cầm bánh rời đi, không hề hay biết rằng ngay khi vừa rời khỏi nhà ga, cô đã lọt vào tầm ngắm của người khác.
Nhà ga là nơi hỗn tạp, phức tạp đủ kiểu người, dân trộm cắp cũng tụ tập đông như ruồi.
Tưởng Thiệu Hoa dáng vẻ thanh tú, xách theo vali, lại mặc váy chất vải thượng hạng, đi qua nhà ga thì chẳng khác nào tâm điểm giữa đám đông.
Không xa đó, hai tên trộm liếc mắt ra hiệu với nhau, rồi lập tức bám theo cô.
Tưởng Thiệu Hoa dự định tìm một nhà trọ gần đó để nghỉ ngơi, trong túi có thư giới thiệu.
Nhưng vừa đi được một đoạn, đã có người vỗ nhẹ vào vai cô từ phía sau.
Cô hơi ngạc nhiên, định quay đầu lại thì bất ngờ bị một lực mạnh kéo giật sang bên, lôi thẳng vào một con hẻm.
Chưa kịp phản ứng gì, đã bị lôi đi mất rồi. Sức đàn ông và phụ nữ vốn khác biệt.
Chẳng mấy chốc, Tưởng Thiệu Hoa đã bị kẹt trong con hẻm chật hẹp.
Cánh tay bị kéo đau đến mức cô phải cắn răng chịu đựng. Ánh mắt cô cảnh giác nhìn hai gã đàn ông trước mặt – một cao một thấp, cả hai trông đều rất lêu lổng.
“Các người là ai? Muốn làm gì?” – cô gằn giọng.
Gã cao chẳng biết từ đâu rút ra một con dao nhọn, lưỡi dao dưới ánh nắng chói chang phản chiếu ánh sáng lạnh đến rợn người.
Tưởng Thiệu Hoa lập tức nhận ra – cô bị cướp rồi.
Giữa ban ngày ban mặt, mà bọn chúng dám liều lĩnh đến mức này!
Cô siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng thương lượng:
“Các anh muốn tiền đúng không? Chuyện nhỏ thôi, tôi có thể đưa.”
Với suy nghĩ “mất của còn hơn mất mạng”, cô lấy ví ra, mở ra cho bọn chúng thấy.
Mấy tờ mười đồng bên trong khiến mắt tên trộm sáng rỡ.