Chương 1 - Cơ Hội Thoát Ly Khổ Hải

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thế tử gia Hầu phủ bày tỏ tình cảm với đệ nhất tài nữ kinh thành nhưng bị từ chối.

Hắn mượn rượu tiêu sầu, nhất quyết đòi ta – một kẻ kỹ nữ chỉ bán nghệ không bán thân – cùng hắn đối ẩm giải buồn.

Ta toan tìm cớ thoái lui, thì miếng ngọc bội gia truyền trước ngực bỗng nhiên vang lên thanh âm trẻ thơ:

“Mẫu thân, chớ làm điều dại dột, đây chính là cơ hội tốt nhất để người thoát ly khổ hải.”

Trong ngọc bội, tiểu đồng xưng là nhi tử của ta tám năm sau, thanh âm còn non nớt:

“Chỉ cần người cùng thế tử cạn một chén, lập tức sẽ được ban thưởng trăm lượng hoàng kim.”

“Còn nếu người làm ra vẻ thanh cao khiến hắn mất mặt, tám năm sau mẹ con ta chỉ có thể trú tạm nơi hoang dã, ngủ nhờ am quán đổ nát mà thôi!”

Ta ngẩn ngơ trong chốc lát.

Chỉ một chén rượu mà có thể đổi lấy phú quý sao? Sao không nói sớm hơn!

Ta nhẹ vuốt ngọc bội, rồi yểu điệu ngồi xuống bên cạnh thế tử:

“Thế tử tao nhã hứng khởi, hôm nay thiếp quyết cùng ngài uống đến say mới thôi.”

Vừa dứt lời, ta liền nâng chén rượu trước mặt Tiêu Cảnh Diễm, ngửa đầu uống cạn.

Men cay trượt qua cổ họng, khiến mắt ta hơi hoe đỏ.

Thấy ta sảng khoái như vậy, ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm thoáng lộ vẻ kinh ngạc, đoạn bật cười lớn, tháo túi tiền bên hông, thuận tay ném lên mặt bàn:

“Hay! Có can đảm! Chỉ cần ngươi khiến bản thế tử uống thỏa thuê đêm nay, trăm lượng hoàng kim này, liền thuộc về ngươi!”

Túi tiền rơi trên bàn gỗ trắc, chỉ vang khẽ một tiếng, nhưng lòng ta thì chấn động mãnh liệt.

Trăm lượng hoàng kim!

Đủ để ta chuộc thân khỏi Túy Nguyệt Lâu, thậm chí còn có thể mua một căn tiểu viện trong kinh thành.

Mắt ta sáng bừng, đang định đưa tay cảm tạ, thì một giọng nữ thanh lạnh, cao ngạo cất lên.

Không biết từ lúc nào, đệ nhất tài nữ kinh thành – Liễu Thi Thi – đã quay trở lại.

Nàng cầm một cây quạt tròn, dùng chuôi quạt khinh miệt hất túi tiền xuống đất:

“Thế tử lại cùng loại nữ tử phong trần như vậy làm bạn, không sợ vấy bẩn thanh danh ư?”

Ta chẳng buồn để tâm lời châm chọc, cũng mặc kệ ánh mắt khinh thường của kẻ khác, vội cúi người tìm túi tiền dưới đất.

Tiêu Cảnh Diễm thấy vậy, một tia vui mừng do Liễu Thi Thi trở lại vừa mới dấy lên đã lập tức tan biến.

Hắn chau mày, giọng lộ vẻ không vui:

“Liễu tiểu thư có ý gì đây? Bản thế tử ban thưởng cho người dưới, có liên quan gì đến cô?”

Sắc mặt Liễu Thi Thi khựng lại, rồi nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thanh cao thường ngày:

“Cảnh Diễm, ta chỉ không muốn thấy ngài tự sa ngã. Ngài với ta đều là xuất thân danh môn,

sao có thể đồng bàn với hạng nữ tử chỉ biết bám víu quyền quý như thế?”

Ta lần ra túi tiền lạnh ngắt, nắm chặt trong tay, xúc động đến mức đầu ngón tay cũng run lên.

Quả nhiên, tiếng nói kia không gạt ta!

Ban nãy hắn đã nói, vị thế tử Tiêu Cảnh Diễm này, ghét nhất là kẻ lấy thân phận ép người, lại càng ưa kẻ biết tiến lui đúng mực.

Chỉ cần ta bình thản đón nhận phần thưởng, ắt sẽ được khoản tiền chuộc thân, mở đầu một cuộc đời mới.

Ban đầu ta còn tưởng là yêu quái làm loạn, nhưng nay thân đang lâm cảnh khốn cùng, ngoài mạng sống ra chẳng còn gì, thử một phen thì đã sao?

Giờ đây hoàng kim đã vào tay, ta rốt cuộc tin chắc, thanh âm kia đúng là của hài tử tương lai.

Ta ôm túi tiền vào lòng, từ tốn đứng dậy, hướng Tiêu Cảnh Diễm hành lễ, tư thế đoan trang không hề thấp kém:

“Tạ ơn thế tử ban thưởng. Nhờ khoản tiền này, thiếp có thể thoát khỏi thân phận kỹ nữ, khôi phục thân phận tự do. Ân đức này, Giang Vũ Thừa xin khắc ghi suốt đời.”

Thái độ thản nhiên của ta, đối lập rõ rệt với vẻ cay nghiệt của Liễu Thi Thi.

Tiêu Cảnh Diễm nhìn ta, men say trong mắt dần tiêu tán, thay vào đó là ánh nhìn hoàn toàn mới, đầy hứng thú và suy tư.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía Liễu Thi Thi:

“Ngươi đã thấy chưa? Thứ mà ngươi cho là mùi vị tiền đồng tục lụy, đối với nàng lại chính là

hy vọng tái sinh. Thưởng của ta, Tiêu Cảnh Diễm, đã ban ra thì ban nổi, mà cũng có người cam tâm tình nguyện tiếp nhận!”

“Ta sẽ không tự chuốc nhục thêm nữa. Đêm nay, ta chỉ cần Khương Vũ Thừa bầu bạn cùng ta!”

Liễu Thi Thi tức đến sắc mặt trắng bệch, hung hăng liếc ta một cái, rồi phất tay áo bỏ đi.

Ta ôm kim phiếu trong ngực, suýt nữa mừng rơi lệ.

Thanh âm của nhi tử lại vọng ra từ ngọc bội, mang theo vài phần hân hoan:

“Thế tử gia cả đời trọng thể diện, thích nhất chính là những lời chân thật như thế.”

“Đợi đến khi hắn say mềm, nhất định chớ đưa hắn quay lại giáo phường ty ô uế kia.”

Ta phủi nhẹ bụi trên váy áo, nhìn thế tử bằng nụ cười rạng rỡ phát tự đáy lòng:

“Đa tạ thế tử thành toàn. Có thể được bậc quý nhân hiệp nghĩa như ngài ra tay cứu giúp, ấy là phúc khí tam sinh của Vũ Thừa.”

Tiêu Cảnh Diễm bị mấy lời ấy dỗ cho tâm tình khoan khoái, lập tức đập bàn, bao trọn toàn

bộ phần biểu diễn hôm nay của ta, còn thưởng thêm cho Túy Nguyệt Lâu một trăm lượng bạc.

Hắn uống càng lúc càng nhiều, bắt đầu oán trách Liễu Thi Thi không hiểu lòng người.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)