Chương 1 - Cô Học Muội Đã Đụng Phải Anh
Tôi có một người bạn thanh mai trúc mã, điểm nam đức hoàn hảo, vậy mà lại lọt vào mắt xanh của cô học muội trà xanh.
Học muội bị đau bụng kinh, đúng ngày sinh nhật tôi lại nhắn tin cho bạn trai tôi:
“Bụng em đau quá, hình như còn bị sốt nữa.”
Tôi đang ngồi đối diện bạn trai, anh ấy nhắn lại ngay trước mặt tôi:
“Nghiêm trọng đến mức nào?”
Học muội tưởng có hy vọng, liền gửi ảnh chụp nhiệt kế sốt đến 40°C.
Tôi cứ tưởng bạn trai sẽ lập tức chạy tới nhà cô ta, hoặc ít ra cũng sinh lòng thương hại.
Bạn trai tôi nói:
“Nghiêm trọng vậy sao? Thế thì mau chuẩn bị ít tiền vàng để phòng lúc cần nhé!”
1
Tôi là một đứa vừa ngốc miệng lại còn nhát gan nổi tiếng.
Nên khi bạn thanh mai trúc mã Lý Tử Mục thâm tình tỏ tình với tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là bỏ chạy.
Dù thật ra tôi cũng rất thích anh ấy.
“Âu Dương Nhiễm, em đứng lại đó. Làm bạn gái anh, anh sẽ dạy em chửi người mà không cần dùng từ tục.”
Hả?
Còn có kiểu vậy sao?
Không thể không nói, Lý Tử Mục thật sự rất hiểu tôi.
Lời đề nghị đó đánh trúng tim đen của tôi, anh xứng đáng trở thành bạn trai tôi.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cãi thắng ai, cãi không lại còn cứ nhớ mãi, cuối cùng tức đến đập đùi.
Về sau tôi không cãi nữa.
Vì tôi thuê một tài xế Didi chuyên đi cãi giùm, mà Lý Tử Mục trở thành phát ngôn viên chính thức của tôi, luôn có thể “giết người không thấy máu”.
Từ đó kẻ thù thấy tôi liền tránh, quan hệ giữa tôi và anh ấy cũng ngày càng tốt hơn.
Vừa học được tuyệt kỹ, lại còn vớt được bạn trai, 100+1=101, đúng là nằm không cũng lời to!
Chỉ tiếc là, sau một năm yêu nhau, tôi chẳng tiến bộ bao nhiêu, mà trình mắng người của Lý Tử Mục lại ngày càng thăng cấp.
2
Thời gian bên nhau lâu rồi, trong mắt tôi, Lý Tử Mục đã trở thành bạn trai chuẩn bốn tốt.
Dáng đẹp, mặt đẹp, điểm nam đức tối đa, mắng người đỉnh cao nhưng chưa bao giờ chửi tôi.
Điểm không tốt duy nhất là khả năng dạy học hơi kém.
Học trò phải học được nhờ thầy giỏi, nhưng tôi cũng có phần trách nhiệm, tôi không đổ hết lỗi cho anh ấy.
Tôi thật lòng muốn học giỏi, định nắm bắt mọi cơ hội luyện miệng lưỡi, nhưng vì Lý Tử Mục tốt nghiệp từ lớp nam đức ưu tú, tôi không có đất diễn.
Sinh nhật năm nay, Lý Tử Mục đưa tôi đi ăn lẩu tự chọn mà tôi ao ước bấy lâu.
Vừa ngồi xuống, học muội đau bụng kinh đã nhắn tin cho anh.
Triệu Lôi lớp phát thanh khóa 20: “Sticker mèo nhỏ tội nghiệp.JPG”
Triệu Lôi: “Học trưởng, bụng em đau quá, hình như còn bị sốt.”
Anh vỗ nhẹ tay tôi, ra hiệu tôi ngồi sát lại, rồi nhắn tin trả lời ngay trước mặt tôi:
“Nghiêm trọng đến mức nào?”
Học muội như được cổ vũ, gửi liền ảnh chụp nhiệt kế sốt 40°C.
Thấy diễn biến như vậy, tôi cứ tưởng Lý Tử Mục sẽ sinh lòng thương xót, tìm người đưa thuốc gì đó.
Kết quả anh gõ liền mấy chữ:
“Nghiêm trọng vậy sao? Thế thì mau chuẩn bị ít tiền vàng để phòng lúc cần nhé!”
Trời ạ, tôi chỉ biết nói trời ạ.
Trả lời xong, Lý Tử Mục khóa màn hình, để điện thoại qua một bên, rồi nhìn tôi đang sốc nặng, hỏi tôi nghĩ gì đầu tiên.
Tôi nghĩ một lúc:
“Tôi sẽ nguyền rủa cô ta suốt đời không mua được Ibuprofen, suốt đời luôn!”
Lý Tử Mục chỉ cười mà không nói, quay người đi lấy cho tôi hai phần óc heo, bảo tôi ăn nhiều một chút.
Không biết nói thì chẳng lẽ không biết ăn? Tôi liền sai người mới ngồi xuống đi lấy thêm hai phần óc heo nữa cho tôi.