Chương 9 - Cô Giáo Có Ý Đồ Gì
6
Sáng hôm sau, bản thỏa thuận ly hôn được gửi đến biệt thự.
Tôi đưa cho Ngô Hạo Trần:
“Anh ký đi.”
“Nhanh vậy? Em chuẩn bị sẵn từ lâu rồi đúng không?”
“Anh nói đúng. Từ lúc anh dắt cô ta bước chân vào nhà này, kết cục đã được định rồi.”
Anh ta xem qua bản thỏa thuận — thật ra rất đơn giản:
Tôi chỉ lấy lại của hồi môn, số tiền tiết kiệm trong nhà chia đôi.
Anh ta vẫn được hơn 70 triệu.
Còn cổ phần công ty là tài sản riêng của tôi, đã ghi rõ từ lúc kết hôn.
“Em thà bỏ ra hơn 70 triệu để ly hôn, mà lại không chịu đưa anh 1 triệu để giúp anh vượt qua khó khăn?”
Tôi chỉ thấy nói chuyện với anh ta thật mệt mỏi:
“Nói nhiều cũng vô ích. Ký đi.”
Anh ta bỗng giật lấy bản thỏa thuận và xé toạc:
“Tại sao con phải theo em? Anh muốn giành quyền nuôi con.”
“Vậy đổi lại đi, anh chỉ cần 1 triệu, mọi thứ khác em nhường.
Nhưng quyền nuôi con là của em.”
“Em muốn đưa con trai anh đến làm con trai của tiểu tam?
Để cô ta nuông chiều rồi làm hư nó?
Để nó bị các người dìm chết trong bùn nhơ?”
“Đừng nói chuyện cay nghiệt như vậy!
Hoặc là em đưa 1 triệu và không ly hôn,
hoặc là đưa 1 triệu và quyền nuôi con — ly hôn!”
“Ôn Tĩnh không thể sinh con nữa.
Cô ấy cần một đứa trẻ.”
Bốp! — Tôi giáng cho anh ta một cái tát như trời giáng:
“Cầm thú! Đợi đơn kiện đi!”
Anh ta không nói gì, chỉ ngồi phịch xuống sofa:
“Tùy em. Nhưng nếu ly hôn, anh phải có được con.”
Tôi nhìn vẻ mặt dửng dưng của anh ta, chỉ thấy bản thân mình năm xưa thật mù quáng.
Tôi lái xe đến nhà chính, đưa video Ôn Tĩnh dạy hư con tôi cho bố mẹ chồng xem.
Mẹ chồng tức đến tím tái cả mặt.
“Mẹ à, con không thể giao con trai cho bất cứ ai khác.
Con sẽ nuôi dạy nó thật tốt.
Nó nhất định sẽ trở thành người kế thừa xứng đáng nhất của nhà họ Ngô.”
Mẹ chồng lần này bình tĩnh hơn:
“Con đúng.
Không thể giao thằng bé cho nó.
Mẹ sẽ tìm luật sư giỏi nhất cho con.
Mẹ và ba con đã quyết — đuổi Hạo Trần ra khỏi nhà, chúng ta không cần đứa con như nó nữa.”
Khi mẹ nói câu đó, tôi cảm nhận được nỗi đau và sự quyết tuyệt trong ánh mắt bà.
Chiều đó, tôi lái xe đi đón con tan học.
Nhưng cô giáo bảo:
“Bố bé đã đón bé đi rồi.”
Tôi vội vã chạy về nhà nhưng chẳng thấy bóng dáng con đâu cả.
Gọi cho chồng — không nghe.
Gọi cho bố mẹ chồng — vẫn tắt máy.
Tôi như phát điên, gửi tin nhắn hỏi anh ta muốn gì.
Anh ta nhắn lại:
“Không ly hôn, em đưa 1 triệu, hoặc ly hôn nhưng con phải theo anh.
Nếu em không
7
Con trai tôi vừa ra khỏi phòng cấp cứu, câu đầu tiên thằng bé nói là:
“Con không ăn đậu phộng, mẹ bảo không được ăn.”
Nước mắt tôi không kìm được mà tuôn xuống.
Xuất viện xong, tôi gửi con đến nhà ông bà nội, cho bé học ở một trường mẫu giáo gần đó.
Tôi không thể để Ngô Hạo Trần bị kết án — điều đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cổ phiếu công ty.
Nhưng anh ta lại yêu cầu thả cả anh ta và Ôn Tĩnh, bảo tôi rút đơn kiện.
Tôi một lần nữa đưa bản ly hôn cho anh ta:
“Nếu không ký, thì để cô ta ngồi tù đến già đi.”
“Ni Ni, bảy năm rồi, em nỡ tàn nhẫn như vậy sao?”
“Đúng, bảy năm rồi.
Nếu là trước kia, tôi có thể còn do dự.
Nhưng từ khoảnh khắc con tôi phải nhập viện cấp cứu,
tôi đối với anh chỉ còn lại sự căm hận.
Hai người các người, hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của tôi.”
“Ni Ni, anh chỉ muốn giữ lại cuộc hôn nhân này vì con.”
“Ngô Hạo Trần, anh suýt chút nữa hại chết con tôi.
Anh không xứng làm cha.”
Anh ta giận dữ ký tên, mạnh đến nỗi rách cả tờ giấy.
Anh ta không hề đọc kỹ các điều khoản —
trong đó ghi rõ: trước khi con trai 18 tuổi, anh ta không có quyền thăm nom.
Chúng tôi cùng nhau đến cục dân chính làm thủ tục.
Giai đoạn chờ 30 ngày, tôi nói với anh ta:
“Sau 30 ngày nữa, anh có thể đường đường chính chính ở bên ‘Sư Sư’ của anh mãi mãi rồi.”
Anh ta đứng sững lại, ngón tay run nhẹ:
“Em…”
Tôi hẹn bạn thân đi bar ăn mừng ly hôn.
Tôi mặc một chiếc đầm dạ hội cao cấp, dáng người cao ráo, làn da trắng như tuyết,
một nốt ruồi chu sa nổi bật trên cổ — quyến rũ và gợi cảm.
“Trước kia còn tưởng mày tìm được một ông chồng nghệ sĩ thanh cao nữa cơ đấy.”
Bạn thân mỉa mai.
Ai mà chẳng từng mù quáng vài lần khi còn trẻ?
“Tao từng nghĩ anh ta từ chối học quản lý là vì theo đuổi ước mơ.
Tưởng anh ta cao thượng.
Giờ mới biết, loại người này chỉ là ích kỷ.
Vì cái gọi là giấc mơ vớ vẩn, dám vứt bỏ công sức bao đời của cả gia tộc.
Không quan tâm cảm xúc mẹ mình, mở cái triển lãm chẳng ai thèm đến xem, chỉ biết lỗ vốn.
Lại còn tưởng mình thanh cao lắm.
Đến cuối cùng vẫn phải xài tiền nhà.
Muốn giúp người khác, sao lại dùng tiền của tao kiếm?”
Tôi nhấp một ngụm rượu vang, tiếp tục trút bầu tâm sự với bạn thân:
“Nhìn người ta kìa, Lục thiếu gia — tốt nghiệp Harvard ngành Kinh tế, nhỏ hơn Ngô Hạo Trần hai tuổi mà đã gánh cả gia nghiệp nhà họ Lục.
Còn là nghệ sĩ piano nổi tiếng.
Biểu diễn kiếm tiền thật sự.
Người ta có vì thế mà từ bỏ ước mơ đâu?