Chương 4 - Cô Gái Xuyên Không Và Chiếc Vòng Ngọc
Trái tim tôi vốn tưởng đã chết lặng giờ như lại bị khoét thêm một lỗ.
Đó là món quà đầu tiên Lâm Hạo Phong tặng tôi.
Anh ta biết tôi sợ tối nên tự tay làm một chiếc chuông gió, nói rằng nếu ban đêm anh ta không ở bên, thì sẽ nhờ thần gió tới bảo vệ tôi.
Anh ta nói mỗi lần chuông reo là lúc anh nhớ tôi.
Tôi còn nhớ rõ lúc đó mình đã thấy ấm áp và hạnh phúc đến mức nào.
Giờ chuông gió vỡ nát trộn lẫn với đống hỗn độn trong phòng, giống hệt như tình cảm ngu ngốc của tôi dành cho anh ta.
“Châu Thanh Thanh, em đừng có mà hối hận!” Lâm Hạo Phong gào lên rồi bỏ đi.
6
【Tiến độ hệ thống thúc đẩy cốt truyện 95, ký chủ cố gắng thêm chút nữa.】
Còn 5 điểm nữa, tôi lẩm bẩm trong đầu, mau hoàn thành đi.
Cả người mềm nhũn không còn sức, tôi cố gắng ngồi dậy xem vết thương trên vai.
Điện thoại reo lên, tôi nhấc máy, là cuộc gọi của Chu Hinh.
“Thanh Thanh, tranh của tớ bị hủy hết rồi, tớ cảm giác mình chẳng giữ nổi thứ gì cả.”
“Khó chịu quá Thanh Thanh, tớ không muốn ở đây nữa, tớ muốn về nhà.”
Tôi vừa định mở miệng thì Chu Hinh hét lên một tiếng rồi cuộc gọi ngắt ngang.
Tôi cuống cuồng gọi lại, nhưng chỉ nghe tiếng tút tút bận máy khiến tim tôi căng thẳng như bị ai siết chặt.
Chu Hinh bình thường ở ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi biết trong lòng cô ấy mềm yếu nhất.
Những bức tranh đó là giấc mơ của cô ấy, tôi không dám tưởng tượng cô ấy đã trải qua chuyện gì.
Tôi gọi đi gọi lại, cố nghĩ mọi cách để liên lạc được với Chu Hinh.
Bất chợt nhớ ra Lâm Hạo Phong quen Cận Trác Quân, tôi vội vàng gọi cho Lâm Hạo Phong.
Chuông reo mãi nhưng chỉ có thông báo không ai bắt máy.
Nghe đi mà, làm ơn nghe đi!
Tôi cuống đến mức gần như coi anh ta là chiếc phao cứu mạng của mình.
Khó khăn lắm Lâm Hạo Phong mới chịu bắt máy.
“Lâm Hạo Phong…” tôi vừa mở miệng đã bị cắt ngang.
“Châu Thanh Thanh, mới vậy mà em đã hối hận rồi à?!”
Tiếng cười giễu cợt vang lên từ đầu dây bên kia.
“Hối hận cũng muộn rồi, Châu Thanh Thanh, đợi khi nào tôi vui thì nói!”
“Không phải…”
Điện thoại bị cúp cái rụp, chỉ còn lại tiếng tút tút khô khốc.
Tay tôi run lên đến mức suýt làm rơi điện thoại.
Tôi cố ghì tay xuống cho bớt run, cố ép mình bình tĩnh mà nghĩ cách.
Tôi gần như rà soát lại tất cả mối quan hệ mấy năm qua tuyệt vọng nhận ra – hai đứa tôi xuyên tới đây mấy năm rồi, vẫn chỉ như bèo dạt trên mặt nước.
Đúng lúc đó điện thoại sáng lên.
“Nếu muốn tìm Chu Hinh, tới du thuyền số 32 ở bến cảng.”
7
Tôi đến bến cảng, còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta bịt miệng từ phía sau, rồi ngất đi.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng.
Vừa mở mắt ra tôi đã vội nhìn quanh tìm Chu Hinh, nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Mấy vết thương trên người vẫn y nguyên như hôm qua tôi bị quẳng ở đây như đồ bỏ suốt cả đêm.
Không biết đã qua bao lâu, cửa mới bị đẩy ra, Bạch Thu Nguyệt dẫn theo mấy người bước vào, liếc vết bầm trên cổ tôi cười khẩy.
“Thật là dữ dội ghê.”
“Bạch Thu Nguyệt, Chu Hinh đâu rồi, cô đem cô ấy đi đâu rồi hả?”
Bạch Thu Nguyệt cong môi cười, móng tay dài khẽ ấn lên mặt tôi.
“Gấp cái gì, hai đứa tụi mày tao đều sắp xếp cả rồi. Lo người khác làm gì, không bằng lo cho bản thân đi.”
“Hôm qua tao không nhắc mày rồi à, tránh xa Hạo Phong ra. Vậy mà tối mày còn quyến rũ kéo anh ta đi, không nể mặt tao chút nào.”
“Xem ra mày cũng chả thèm nhắn nhủ mấy lời của tao cho con bạn tốt Chu Hinh nhỉ.”
Tôi vội nói: