Chương 5 - Cô Gái Trong Vòng Tay Của Sự Quyền Lực
Đôi mắt hổ phách của cậu ấy vẫn như ngày nào, tĩnh lặng như mặt hồ, nhưng ẩn giấu chút sắc bén.
“Tôi không nghĩ em thủ đoạn kém cỏi, cũng không nghĩ em quá tính toán.”
“Tôi chỉ thấy em là một cô gái đầy tham vọng, chăm chỉ, thông minh và có sức hút.”
“Tôi chỉ may mắn hơn em một chút về tiền bạc, chứ tôi chẳng cao quý hơn em chút nào cả.”
Cậu ấy nở một nụ cười, chậm rãi nói tiếp:
“Yêu em, tôi không nghĩ rằng mình là kẻ thua cuộc.”
Tôi nhìn vào đôi mắt cậu ấy
Bình lặng như hồ nước, nhưng từng lời nói ra lại làm trái tim tôi run rẩy.
“Chúng ta vốn dĩ đã luôn bình đẳng.”
Ôn Triệt cười dịu dàng, nói:
“Giang Tuệ từ lúc từ chối em, đến lúc quyết định giúp em, tôi đã hiểu rõ lòng mình.”
“Còn em thì sao?”
“Tại sao em không dám thừa nhận định kiến của mình?”
Cậu ấy nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Là chính em có thành kiến với tôi trước, phải không?”
Tôi ngẩn người.
Tiếng ồn xung quanh như bị kéo ra xa, trong tai tôi chỉ còn lại giọng nói trầm thấp của cậu ấy.
Đúng vậy.
Ngay từ đầu, tôi đã tự đặt mình vào một vị thế thấp hơn cậu ấy.
Tôi luôn nghĩ rằng mình đang lợi dụng cậu ấy, đang bám víu vào cậu ấy.
Chính tôi tự xem mình là kẻ yếu.
Nhưng lúc nà
Lời nói của Ôn Triệt lại làm tôi dao động.
Cậu ấy thật sự tin rằng chúng tôi bình đẳng sao?
Cậu ấy nói quá thật lòng, quá thuyết phục, khiến tôi gần như muốn tin vào điều đó.
Nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ sự cảnh giác của mình.
Cuối cùng, tôi vẫn lắc đầu.
Ôn Triệt không ép tôi.
Cậu ấy chỉ nhẹ nhàng phủi đi vụn bánh trên đầu gối tôi, chạm nhẹ vào tôi trong giới hạn mà tôi có thể chấp nhận.
Tôi có thể cảm nhận được đầu ngón tay cậu ấy lạnh giá, nhưng đôi mắt hổ phách vẫn ẩn chứa một sự dịu dàng khó nói thành lời.
Cậu ấy nói:
“Giang Tuệ tôi không khuyên em từ bỏ sự phòng bị.”
“Tôi biết rằng chỉ khi có đủ tài nguyên trong tay, em mới có cảm giác an toàn.”
“Nên tôi đến đây là để nói với em”
“Tôi đã nghĩ rằng em đã đủ giỏi rồi, nhưng em lại muốn giỏi hơn nữa.”
“Vậy thì cứ tiếp tục dùng tôi làm bàn đạp, để trèo lên vị trí mà em muốn.”
12
Năm thứ ba ở Đức, tôi thuận lợi vào đại học.
Cuối cùng, hôn ước giữa nhà họ Ôn và nhà họ Lương cũng bị hủy bỏ.
Ôn Triệt không phải là kiểu người nổi loạn, nhưng cậu ấy biết cách dùng thủ đoạn để đạt được mục đích.
Cậu ấy không chống đối trực diện với gia đình mình—mà để cho nhà họ Ôn tự nhận ra Lương Khải chẳng có giá trị gì.
Khi gia đình hỏi Ôn Triệt muốn tìm một người vợ như thế nào, họ đã nhấn mạnh rằng
Người thừa kế của nhà họ Ôn không thể tùy tiện ly hôn, vì vậy nếu hôn sự không được định trước từ nhỏ, họ sẽ phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Dù sao, một cuộc hôn nhân ổn định cũng có lợi cho danh tiếng gia tộc.
Nhưng Ôn Triệt cười nhẹ, rồi nói:
“Con đã có người mình thích rồi.”
“Chỉ là… người đó vẫn chưa đạt được vị trí mà cô ấy mong muốn.”
Cha của cậu ấy nghe vậy, cau mày hỏi:
“Còn có người dám không để mắt đến con à?”
Ôn Triệt bình thản đáp:
“Vâng, cô ấy đang học ở Đại học Kỹ thuật Munich.”
Cha cậu ấy im lặng một lúc, sau đó chỉ nói một câu:
“Ồ, vậy thì đúng là con không xứng với người ta thật.”
Lúc Ôn Triệt kể lại đoạn hội thoại này, cậu ấy vẫn cười như thường lệ.
“Xem ra tôi cũng cần cố gắng theo kịp em rồi.”
“Tôi bắt đầu tiếp quản một số công việc kinh doanh và mạng lưới quan hệ của gia đình, làm cũng khá ổn.”
Cậu ấy nói rằng—
Tôi không cần tự ti, cũng không cần e dè trước mặt cậu ấy.
Bởi vì dù cậu ấy có giàu có và quyền lực hơn tôi bao nhiêu, thì về phẩm cách và nghị lực, tôi lại vượt xa cậu ấy.
Tôi không cần phải dè chừng, không cần phải diễn.
Cậu ấy thích một Giang Tuệ chân thực, mạnh mẽ và sắc sảo.
Cậu ấy khẽ thở dài, giọng nói mang theo chút van nài:
“Tôi chỉ mong em cũng có thể thích con người thật của tôi.”
“Dù là tôi với tiền bạc và quyền lực trong tay…”
“Hay tôi khi thầm lặng quan sát thế giới…”
“Hay thậm chí là tôi, một kẻ dùng đủ mọi chiêu trò để theo đuổi em.”
“Tôi chỉ mong em có thể chấp nhận tất cả những mặt đó của tôi.”
Cậu ấy dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Ít nhất thì, hãy cứ coi tôi là một bậc thang để em bước tiếp.”
Giọng cậu ấy trầm thấp, dịu dàng, mang theo chút run rẩy không dễ nhận ra.
Sau đó, Ôn Triệt nhẹ cúi đầu, để lộ chiếc cổ dài mảnh khảnh—
Đây là tư thế của một con thú đang bày tỏ sự thuần phục.
Năm tôi ba mươi hai tuổi, tôi quyết định trở về nước.
Bây giờ, tôi là phó viện trưởng của một trường đại học danh tiếng trong lĩnh vực kỹ thuật.
Thông thường, những người theo đuổi ngành trí tuệ nhân tạo như tôi sẽ lựa chọn khởi nghiệp.
Nhưng tôi không cần một công ty
Tôi muốn gây ảnh hưởng sâu rộng hơn trong lĩnh vực này.
Trong suốt chặng đường của tôi, Ôn Triệt đã giúp tôi rất nhiều.
Trên hành trình vươn lên, tôi vô tình gặp lại Lương Khải.
Cô ta đã kết hôn.
Chồng cô ta cũng là con trai của một thương gia, có chút địa vị trong xã hội.
Lần gặp đó là tại một sự kiện thương mại, nơi cô ta chỉ đóng vai trò là người đi cùng chồng mình.
Lương Khải ngồi im lặng bên cạnh chồng, trông hiền thục và đoan trang hơn trước.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy tôi
Khi cô ta nhìn thấy tôi bắt tay với các nhân vật quan trọng, nhìn thấy tôi đứng ngang hàng với họ để thảo luận
Khi cô ta thấy Ôn Triệt đứng bên cạnh tôi, với nụ cười nhẹ nhàng như một người bảo hộ
Sự kiên nhẫn và điềm đạm trên gương mặt cô ta lập tức sụp đổ.
Trong phòng vệ sinh, cô ta không kìm được mà lên tiếng.
“Cô chẳng qua cũng chỉ là dựa vào đàn ông mà thôi.”
Tôi mím môi, định nói gì đó
Nhưng rồi tôi nhớ lại những lời trước đây mà họ đã nói về tôi.
Họ nói rằng tôi đẹp như vậy, thành công như vậy, chắc chắn là nhờ đàn ông nâng đỡ.
Họ nói rằng tôi xuất thân thấp kém, làm sao có thể leo lên được nếu không có vài ông lớn chống lưng.
Những lời đó, tôi chưa bao giờ quan tâm.
Bởi vì
Tôi đã đánh cược hết tất cả những quân bài mà tôi có.
Bất kể những quân bài đó có xấu xí đến mức nào.
Bây giờ, khi tôi đã đứng ở vị trí này
Những cô gái sau tôi sẽ không cần pHải đánh những quân bài xấu như tôi đã từng nữa.
Tôi vẫn luôn kiên định với niềm tin của mình.
Cách thức để leo lên không quan trọng.
Quan trọng là—phải leo lên được.
– Hết –