Chương 5 - Cô Gái Trong Lớp Vàng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi hít sâu một hơi,

ép bản thân giữ giọng điệu bình thản:

“Căn hộ này… không phải của tôi.

Là bạn học của tôi cho tôi mượn để tiện ôn thi.

Kỳ thi đại học kết thúc,

tôi sẽ dọn đi ngay.”

Mẹ nuôi bật cười nhạt, giọng chua chát:

“Bạn học?

Có bạn học nào ‘tốt bụng’ đến mức cho mày ở hẳn căn hộ cao cấp thế này sao?”

Tôi hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Chỉ là bạn học bình thường thôi… nhà cô ấy có điều kiện hơn một chút.”

Nhưng giọng tôi ngày càng nhỏ, càng run.

“Mày coi tao là con nít ba tuổi à?!”

Mẹ nuôi gần như gào lên, giọng sắc như dao cắt:

“Bớt giả vờ đi,

chúng tao biết hết rồi —

mày bị người ta bao nuôi, đúng không?!”

Tôi cúi đầu, không nói thêm lời nào.

Đôi môi mím chặt, cổ họng nghẹn ứ,

không biết phải giải thích thế nào nữa.

Một số thiện ý,

trong mắt một số người, mãi mãi cũng chỉ bị vấy bẩn thành toan tính.

“Thôi, lắm lời với nó làm gì.”

Cha nuôi dập tàn thuốc vào gạt tàn, ánh mắt lạnh lẽo:

“Ngày mai đến thẳng trường mà làm ầm lên,

để xem nó còn dám không đưa tiền không!”

Họ rời đi, để lại căn phòng lạnh băng.

Tôi ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào chùm chìa khóa trên bàn,

trong lòng trống rỗng như bị khoét một lỗ hổng.

Cuối cùng, tôi cầm điện thoại,

do dự một lúc mới bấm gọi cho Kỷ Duệ.

“Kỷ Duệ… mình gặp chút rắc rối…”

Tôi kể vắn tắt mọi chuyện,

trong lòng thấp thỏm.

Đầu dây bên kia, giọng Kỷ Duệ vững vàng, lạnh lùng:

“Đừng lo.

Để tớ xử lý.

Nếu bọn họ dám đến trường gây chuyện,

tớ sẽ có cách giải quyết.”

Ngày hôm sau, buổi trưa.

Tôi vừa bước ra khỏi cổng trường,

thì tiếng khóc thảm thiết vang lên, xuyên thẳng vào tai tôi.

Mẹ nuôi nằm lăn trên đất, hai tay đập đùi, gào khóc thê lương:

“Trời ơi!

Con gái tôi bị đại gia bao nuôi!

Trường học mặc kệ, không ai quản!”

Cha nuôi đứng bên cạnh,

vừa lau nước mắt vừa gào với đám học sinh vây quanh:

“Chúng tôi cực khổ nuôi nó lớn như thế này,

giờ nó giàu có rồi thì chối bỏ chúng tôi!

Còn bảo… chúng tôi không phải cha mẹ ruột của nó!”

Xung quanh, đám đông học sinh tụ tập mỗi lúc một nhiều,

tiếng xì xào vang lên không ngớt:

“Họ đang nói về ai vậy?”

“Nghe bảo là Lâm Vị, học bá toàn trường, bị bao nuôi à?”

“Ôi trời… ngay cả bố mẹ cũng chối bỏ, thật đáng sợ.”

Tôi đứng bên rìa đám đông,

cả người run bần bật.

Nhục nhã, giận dữ, tuyệt vọng…

Tất cả cảm xúc như cuộn xoáy trong ngực,

khó thở đến nghẹn ngào.

Đây… chính là gia đình tôi.

Vì tiền, họ có thể không từ thủ đoạn nào.

Lâm Vị!”

Một giọng nữ trong trẻo, mạnh mẽ vang lên từ phía sau,

giống như một lưỡi dao xé tan bầu không khí nặng nề.

Tôi quay đầu —

Kỷ Duệ bước nhanh về phía tôi,

khí thế lạnh lùng, ánh mắt như băng sương.

Cô nhìn thoáng qua mẹ nuôi đang nằm vật vã dưới đất,

lại quét ánh mắt sắc bén về phía cha nuôi,

khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt:

“Là họ sao?”

Tôi nghẹn giọng gật đầu,

cổ họng khô khốc, không thốt ra nổi một chữ.

Tôi gật đầu, cổ họng khô khốc, muốn mở miệng nhưng không phát ra nổi một chữ.

Kỷ Duệ rút điện thoại ra, lạnh lùng bấm số:

“Đưa xe tới cổng trường.

À, gọi luôn cả luật sư.”

Chưa đến mười phút sau, một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại ngay trước cổng trường.

Hai người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề bước xuống, đứng nghiêm trang như bức tường chắn.

“Hai vị, ông chủ của chúng tôi muốn mời hai người đi một chuyến.”

Giọng họ khách khí, nhưng không cho phép từ chối.

Cha mẹ nuôi sững sờ nhìn chiếc xe sang, ánh mắt lóe lên tham vọng và thèm khát.

“Đây… đây là xe của mày à?”

Mẹ nuôi từ dưới đất đứng dậy, phủi vội bụi trên quần áo, giọng run run.

“Lên xe.”

Kỷ Duệ thản nhiên nói, giọng điệu không cho phép thương lượng.

Tại văn phòng luật sư.

Kỷ Duệ ngồi ở vị trí chính giữa đầu bàn,

cha mẹ nuôi ngồi ở đối diện, vẻ mặt căng thẳng,

trên bàn đặt hai thứ:

• Một bản thỏa thuận chấm dứt quan hệ nuôi dưỡng

• Một tấm séc một triệu tệ

“Hai lựa chọn.”

Giọng Kỷ Duệ đều đều, lạnh lùng, nhưng mang áp lực không cách nào phản kháng:

“Ký tên, cầm tiền, rồi cút.

Hoặc…

không có một xu,

và tôi sẽ lập tức kiện hai người tội vu khống,

để hai người ngồi tù mục rữa.”

Ánh mắt cha mẹ nuôi dán chặt vào tấm séc.

Một triệu.

Một con số đủ để họ tiêu xài phung phí nhiều năm.

Mẹ nuôi run rẩy cầm bút, vội vã thốt lên:

“Ký! Ký ngay!”

Bà ta cắm đầu ký tên nguệch ngoạc lên bản thỏa thuận,

giống như sợ rằng nếu chậm một giây, tấm séc sẽ bay mất.

Cha nuôi cũng không chút do dự,

ký tên xong còn chủ động lăn tay, nét mặt thỏa mãn.

Tất cả diễn ra chưa đến năm phút.

Mười mấy năm nuôi dưỡng —

chỉ bằng một tấm séc,

bị mua đứt sạch sẽ.

Kỷ Duệ từ đầu đến cuối dùng điện thoại quay video,

mỗi một chi tiết đều ghi lại rõ ràng, minh bạch.

Cô đẩy tấm séc về phía họ, giọng lạnh như băng:

“Từ hôm nay trở đi,

giữa hai người và Lâm Vị,

không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.

Nếu còn dám quấy rầy cô ấy một lần,

luật sư của tôi sẽ đích thân tìm đến nhà hai người.**”

Cha mẹ nuôi ôm tấm séc rời đi,

không thèm ngoảnh đầu nhìn tôi dù chỉ một lần.

Tôi đứng trước khung cửa sổ sát đất,

nhìn bóng dáng họ lên xe,

lẫn vào dòng người đông đúc.

Khoảnh khắc ấy,

nước mắt tôi rốt cuộc cũng rơi xuống.

Không phải vì không nỡ rời xa,

mà vì…

tận cùng tuyệt vọng.

Hóa ra,

trong lòng họ,

tôi còn chẳng đáng giá bằng một tấm séc.

“Khóc gì nữa vậy?”

Kỷ Duệ bước tới bên cạnh tôi, giọng thản nhiên nhưng chắc nịch:

“Hôm qua nghe cậu kể xong, tớ đã cho người điều tra rõ ràng.

Thoát khỏi cái gia đình đó,

cậu nên vui mới đúng.”

Tôi đưa tay lau vội nước mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu:

“Đây là lần cuối cùng… tớ khóc vì họ.”

“Thế thì tốt.”

Kỷ Duệ vỗ nhẹ vai tôi, ánh mắt nghiêm nghị:

“Tập trung ôn thi đại học đi.

Đừng để những người không đáng giá làm ảnh hưởng đến tương lai của cậu.”

Tôi gật đầu.

Đúng vậy… bây giờ, tôi chỉ còn một mục tiêu duy nhất:

Thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.

Tôi phải thay đổi số phận của mình.

Hôm sau, cầm theo bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ,

tôi đến đồn công an làm thủ tục tách hộ khẩu.

“Cháu muốn chuyển hộ khẩu ra khỏi chủ hộ hiện tại đúng không?”

Nhân viên nhận hồ sơ, ngẩng đầu xác nhận.

Tôi gật mạnh:

“Vâng, cháu chắc chắn.”

Từ hôm nay,

trên sổ hộ khẩu của tôi,

chỉ còn lại một cái tên.

Khi bước ra khỏi đồn công an,

tôi cảm thấy cả người nhẹ bẫng —

như thể vừa tháo bỏ một xiềng xích vô hình

đeo suốt mười mấy năm qua.

Một ngày trước buổi khám sức khỏe tiền thi đại học,

Trương Vũ Hào — cậu bạn trong lớp vàng — bất ngờ tìm đến tôi.

Lâm Vị, dạo này cậu có thấy cơ thể khó chịu gì không?”

Tôi hơi khó hiểu:

“Không… sao thế?”

Cậu ấy nhìn quanh, chắc chắn không ai nghe thấy,

rồi ghé sát tai tôi, hạ giọng:

“Bố tớ làm ở Cục Vệ Sinh.

Hôm qua có người tới nhờ ông ấy ‘giúp đỡ một chút’ trong đợt khám sức khỏe.”

Tôi khựng lại, ngón tay siết chặt cuốn đề toán trong tay:

“Là… Trần Mộng?”

“Chắc chắn là vậy.”

Trương Vũ Hào gật đầu, giọng đầy nghiêm trọng:

“Nghe nói nhà cô ta đã dùng khá nhiều mối quan hệ,

muốn tìm cách ‘chơi bẩn’ trong vòng khám sức khỏe,

làm cậu bị loại khỏi danh sách dự thi.

Nhưng cậu yên tâm, bố tớ đã nói chuyện với bên trung tâm,

họ sẽ để mắt bảo vệ cậu.”

Tôi thở hắt ra một hơi, chân hơi run,

ánh mắt nghiêm lại:

“Cảm ơn cậu… thật sự cảm ơn.”

Hóa ra tôi còn tưởng Trần Mộng im lặng là chịu thua…

Thì ra, cô ta vẫn đang ngấm ngầm giở thủ đoạn.

Ngày khám sức khỏe,

tôi ôm một bụng căng thẳng,

bước vào trung tâm y tế.

Hành lang trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc,

không khí yên tĩnh đến mức khiến tim tôi đập càng thêm dồn dập.

Tôi mơ hồ cảm giác…

hôm nay, có lẽ sẽ không hề yên ổn.

Mỗi một hạng mục kiểm tra, tôi đều cực kỳ cẩn thận.

“Em này, mẫu máu của em cần lấy lại lần nữa.”

Y tá phụ trách lấy máu đột nhiên gọi tôi lại,

trên tay cô ta cầm một ống nghiệm có nhãn khác lạ.

Tim tôi thắt lại một nhịp.

Chẳng lẽ… đây chính là người Trần Mộng sắp xếp?

Tại sao phải lấy lại?”

Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Mẫu vừa rồi… bị nhiễm bẩn.”

Ánh mắt y tá thoáng né tránh.

Ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước tới.

“Tiểu Lý, cô đang làm gì vậy?”

“Thưa… giám đốc, mẫu máu của bạn học này cần lấy lại.”

Giám đốc cầm ống nghiệm lên xem,

sắc mặt lập tức sầm xuống:

“Cô đang làm trò gì thế này? Tự ý đổi nhãn mẫu máu à?!”

Mặt y tá tái mét:

“Giám đốc, tôi… tôi…”

“Bảo vệ!”

Giám đốc quát lớn:

“Ở đây có người thao tác sai quy định!”

Chưa tới năm phút,

cô y tá kia đã bị bảo vệ áp giải đi.

Tôi đứng tại chỗ,

cảm giác hai chân bủn rủn.

Nếu không nhờ bố Trương Vũ Hào nhắc trước,

nếu không nhờ giám đốc kịp thời phát hiện…

Có lẽ… kỳ thi đại học của tôi đã tiêu đời rồi.

“Em không sao chứ?”

Giám đốc hỏi, giọng đầy quan tâm.

“Yên tâm, quá trình khám của em vẫn bình thường,

sẽ không ảnh hưởng gì đến kỳ thi.”

Tôi gật đầu, giọng run run:

“Cảm ơn… cảm ơn thầy.”

Ra khỏi trung tâm khám sức khỏe,

tôi lập tức gọi cho Kỷ Duệ.

“Tớ biết chuyện rồi.”

Giọng cô ấy lạnh như băng:

“Bố Trần Mộng đang bị điều tra.

Công ty nhỏ nhà họ… cứ chờ xem,

sắp tan tành rồi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)