Chương 1 - Cô Gái Trong Cuộc Chiến Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi và bạn trai cãi nhau vì chuyện thêm tên tôi vào sổ đỏ căn nhà cưới, anh quay lưng đi, liền mua ngay một chiếc xe mới, rồi đăng lên WeChat dòng trạng thái:

“Một số người đừng tính toán quá. Còn chưa cưới mà đã muốn chia tài sản của tôi? Xin lỗi nhé, tiền cọc mua nhà, tôi đã trả toàn bộ bằng tiền túi!”

Bên dưới, đám bạn của anh đồng loạt bình luận, khen anh là “người đàn ông tỉnh táo, không chiều kiểu con gái ham lợi”.

Tôi vừa định gọi điện hỏi cho ra lẽ, thì trước mắt bỗng hiện ra vài dòng bình luận lơ lửng như “phụ đề”:

【Nam chính chỉ là bị bạn bè ảnh hưởng thôi…】

【Nữ chính sao cứ phải thêm tên mình vào làm gì…】

Tôi thấy mấy dòng đó thật vô lý.

Nhà tôi không đòi sính lễ, còn hồi môn hẳn hai trăm triệu, vậy việc thêm tên tôi vào nhà có quá đáng sao?

Điện thoại rung lên, một tin nhắn vừa tới.

Là từ chính cậu bạn ồn ào nhất trong đám lúc nãy:

“Nhà trung tâm thành phố, trả hết bằng tiền mặt, trước cưới sẽ đứng tên em. Lấy anh nhé?”

1

Tin nhắn đến từ Giang Tầm, anh em chí cốt của Khâu Danh.

Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ ấy, đến mức tưởng như có thể đục thủng cả màn hình điện thoại.

Phía trước mắt, hàng loạt bình luận lại hiện lên như phụ đề điên cuồng:

【Đừng trả lời! Đây là anh em nam chính đang thử lòng nữ chính đó!】

【Nữ chính mà trả lời là nam chính thật sự chết tâm đấy, anh ấy chỉ sĩ diện thôi mà!】

Tôi không trả lời, vì Khâu Danh đã về đến nhà.

Anh tiện tay ném chìa khóa xe lên tủ giày:

“Tôi mệt rồi, không muốn cãi nhau.”

Nói xong liền đi thẳng ra ghế sofa, cả người ngã xuống, không thèm liếc nhìn tôi một cái.

Tôi cố nén cơn giận, bước lại gần: “Khâu Danh, anh có ý gì đây?”

Anh hừ lạnh một tiếng:

“Nghe không hiểu tiếng người à? Ý là không mua nhà nữa, tôi mua xe rồi.”

Tôi nghiến răng kiềm chế:

“Số tiền đó có cả tiền hồi môn ba mẹ tôi đưa, cũng có cả tiền hai đứa mình tích góp, anh dựa vào đâu mà tự tiện quyết định?”

Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu, ánh mắt đầy mỉa mai:

“Nhà cô đưa hai trăm triệu hồi môn, chẳng phải là muốn đổi lấy nửa căn nhà đứng tên sao? Hồ Vy, cô tính toán giỏi thật đấy.”

“Tôi nói cho cô biết, nhà là tài sản trước hôn nhân của tôi, chẳng liên quan gì đến cô cả. Số tiền lẻ tẻ nhà cô đưa, tôi không thèm.”

Tôi tức đến toàn thân run rẩy.

Ba mẹ tôi hiểu hoàn cảnh nhà anh khó khăn, không đòi một đồng sính lễ, còn đưa hai trăm triệu hồi môn, chỉ mong tên tôi được thêm vào sổ đỏ để có cảm giác an toàn, để tôi có được một chút bảo đảm.

Thế mà đến miệng anh lại biến thành một màn tính toán thâm sâu của cả nhà tôi!

Bình luận lại tràn ra:

【Nam chính miệng dao lòng đậu anh ấy yêu cô như vậy sao có thể tính toán thật được chứ.】

【Anh ấy chỉ đang sợ thôi, sợ dốc hết tất cả rồi vẫn bị bỏ rơi.】

Tôi nhìn gương mặt lạnh như băng của anh, chỉ thấy nực cười.

“Được, xe anh cũng đã mua rồi, vậy tính khi nào trả lại phần tiền của tôi?”

Anh bật cười như thể nghe được chuyện nực cười nhất trên đời:

“Tiền của cô? Mấy năm sống chung này, ăn uống, quần áo, sinh hoạt của cô, thứ nào không phải tôi bỏ tiền? Tính sổ thì cô còn nợ tôi một đống đấy.”

“Tôi cho cô ba ngày để dọn ra khỏi nhà.”

“Tôi cần yên tĩnh, để đánh giá lại mối quan hệ này.”

Nói xong, anh đeo tai nghe, nhắm mắt lại, bộ dạng rõ ràng không muốn nói thêm một lời.

Tôi nhìn người đàn ông mà mình đã yêu suốt năm năm, tim lạnh dần từng chút một.

Đánh giá lại mối quan hệ?

Chẳng qua chỉ là cách khác để ép tôi khuất phục.

Anh chắc chắn tôi sẽ không rời đi, chắc chắn tôi sẽ vì anh mà nhượng bộ tất cả.

Nhưng lần này, anh đoán sai rồi.

2

Tôi bắt đầu lặng lẽ thu dọn hành lý,

Khâu Danh tưởng tôi chỉ giận dỗi nhất thời, hoàn toàn làm ngơ, mỗi ngày chỉ lái chiếc xe mới đi chơi bời với đám bạn.

Ngày thứ ba, mẹ anh gọi điện đến.

Vừa bắt máy, đã là một tràng trách móc đay nghiến:

“Hồ Vy, sao con lại không biết điều như thế? Mua cái xe thì làm sao? Đàn ông ra ngoài có xe mới nở mày nở mặt, sự nghiệp mới thăng hoa!”

“Người trẻ phải nhìn xa trông rộng! Vì cái tên trên sổ đỏ mà ầm ĩ đến mức này, con làm mất mặt cả nhà họ Khâu rồi đấy!”

Tôi siết chặt điện thoại, không lên tiếng.

“Tiểu Danh nói với dì rồi, chỉ cần con chịu xin lỗi, hứa sau này không nhắc đến chuyện cái nhà nữa, nó sẽ cho con dọn về.”

“Con gái sống ngoài kia nguy hiểm lắm. Nghe dì khuyên, về đi, nhún nhường một chút cũng chẳng sao.”

“Phụ nữ mà, cuối cùng cũng phải dựa vào đàn ông thôi.”

Tôi bình tĩnh mở miệng: “Dì ơi, bọn con chia tay rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi bất ngờ gào lên:

“Chia tay? Con dám à! Con quen con trai dì năm năm, thanh xuân của con bỏ hết vào nó rồi, ngoài nó ra còn ai cần con nữa?”

“Dì nói cho con biết, đừng có được voi đòi tiên! Mau cút về hầu hạ con trai dì đi!”

Nói xong bà ta cúp máy cái rụp.

Tôi nhìn điện thoại bị cúp ngang, thở hắt ra thật dài.

Thì ra trong mắt cả nhà họ, năm năm tuổi trẻ của tôi chỉ là một con bài để mặc sức thao túng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)