Chương 7 - Cô Gái Trở Về Từ Cái Chết
Sắc mặt Lưu Lệ Vân tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe: “Cảnh Tình, sao con lại có thể nói với mẹ như thế?”
“Chúng ta đuổi con đi không phải vì vô tình, mà vì con đã đi quá xa rồi.
Lan Lan là chị con, là con ruột mà chúng ta thất lạc hơn mười năm, sao con có thể nói những lời độc ác như thế với chị, thậm chí sau đó còn rêu rao khắp nơi rằng chị bị bệnh tâm thần?
Con có biết làm vậy là đang hại chị mình không?”
“Số tiền này coi như là chút lòng cuối cùng của mẹ. Mẹ xin con, làm ơn sống cho yên ổn được không?”
“Yên ổn?” — Chu Cảnh Tình cười khẩy, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
“Các người đã coi tôi như rác rưởi mà tống ra khỏi nhà, giờ lại muốn dùng ba triệu này để tôi ‘yên ổn’?
Bà nghĩ tôi là con ngốc chắc? Bị cửa kẹp đầu rồi à?”
Giọng nói của Lưu Lệ Vân run lên vì thất vọng: “Mẹ cứ nghĩ ít nhất con vẫn còn chút lương tri, không ngờ con lại mù quáng đến mức này.
Chúng ta nuôi con mười mấy năm, trong mắt con, những gì chúng ta làm chẳng đáng một xu sao?”
“Nuôi tôi mười mấy năm?” — Chu Cảnh Tình trừng mắt, giọng cao vút. “Các người chẳng qua chỉ xem tôi là kẻ thay thế cho con tiện nhân kia!
Giờ con ruột của các người trở lại, thì kẻ thế thân như tôi đương nhiên bị đá đi, vậy tôi phải biết ơn cái gì chứ?
Chúng ta vốn chỉ lợi dụng nhau thôi, đừng giả vờ cao thượng như thể vĩ đại lắm, nghe mà buồn nôn!”
Giọng cô ta tràn ngập oán hận: “Nhưng đừng tưởng các người được yên đâu.
Nhớ kỹ hôm nay các người đối xử với tôi thế nào, rồi sẽ có ngày, chính các người phải quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi trở lại Chu gia!”
“Nhiều nhất là vài năm nữa, chúng ta sẽ còn gặp lại!”
9
Chu Cảnh Tình không nuốt lời.
Rất nhanh sau đó, cô ta lại xuất hiện trước cổng biệt thự Chu gia.
Chu Hồng Viễn định bảo quản gia đuổi đi, nhưng chỉ một câu nói, cô ta đã ép được họ phải cho mình vào nhà.
“Chu Cảnh Uyên đang ở trong tay tôi. Nếu không muốn anh ta chết, thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Ban đầu, Chu Hồng Viễn và Lưu Lệ Vân còn không tin.
Nhưng sau khi gọi điện cho con trai mà không ai bắt máy, rồi nhận được cuộc gọi báo từ vệ sĩ, họ mới tái mặt — tin rằng cô ta nói thật.
“Đồ súc sinh!
Chúng ta nuôi mày hơn mười năm là để mày bắt cóc anh mày sao?
Có tin tao báo cảnh sát bắt mày ngay không?”
Trước cơn giận dữ của họ, Chu Cảnh Tình lại tỏ ra bình thản: “Báo cảnh sát? Được thôi, báo đi!
Để xem cảnh sát có cạy được miệng tôi ra không, và con trai cưng của các người có chịu nổi mấy ngày bị giam không.”
Lưu Lệ Vân nhìn đứa con gái nuôi mà mình từng thương yêu, nước mắt chan hòa trong ánh mắt bi phẫn: “Con muốn gì? Là tiền đúng không?
Mẹ có thể cho con, chỉ cần con không làm hại anh con, bao nhiêu tiền mẹ cũng đưa.”
“Tiền?” — Chu Cảnh Tình nhếch mép cười lạnh. “Tiền sớm muộn gì chẳng tiêu hết.
Tôi muốn các người phải làm ba điều: Thứ nhất, thừa nhận tôi là con gái Chu gia.
Thứ hai, ký vào thỏa thuận, chuyển cho tôi một nửa cổ phần công ty.
Và cuối cùng — đưa con tiện nhân mà các người vừa tìm về kia ra nước ngoài, đời này không được phép quay lại nữa!”
Tôi đứng ngoài cửa biệt thự, nghe rõ từng lời ngạo mạn của Chu Cảnh Tình.
Bàn tay đang định mở cửa của tôi khựng lại, rồi tôi quay người, rảo bước rời đi — thẳng đến khu công nghiệp bỏ hoang ở ngoại ô.
Kiếp trước, Chu Cảnh Tình từng giam tôi suốt một ngày một đêm trong nhà kho cũ ấy, rồi về nhà dựng chuyện rằng tôi đi khách sạn với đám du côn.
Nhà kho cũ đó, tôi không chỉ đến một lần.
Trong ký ức của kiếp trước, đó là nơi tôi bị cô ta hành hạ, thậm chí bị đám đàn ông cô ta thuê đến làm nhục.
Cô ta luôn tưởng nơi đó là bí mật, không ai biết. Nhưng đáng tiếc — tôi đã sống lại.
Và mang theo tất cả ký ức kinh hoàng ấy.
Tôi gọi một chiếc taxi dù, đi thẳng tới khu công nghiệp hoang tàn, rồi men theo lối cũ, tìm đến nhà kho mục nát ấy.
Khi tôi cố hết sức kéo cánh cửa sắt nặng nề ở góc kho, cảnh tượng bên trong hiện ra — Chu Cảnh Uyên bị trói chặt vào ghế, miệng bịt kín.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta lập tức kích động: “Em gái? Sao em lại đến đây?”
“Anh bị con tiện nhân Chu Cảnh Tình bắt cóc, mau cởi trói cho anh đi!”