Chương 2 - Cô Gái Ở Cửa Hàng Vàng Mã
Người trẻ thường xuyên tiếp xúc với đám đông, dù dính chút khí xui, dương khí mạnh mẽ cũng khiến âm tà không xâm phạm được .
Cô gái dẫn đầu vội gọi điện lại , giọng thấp nhưng không giấu được vẻ lo lắng: “Anh Đàm, đây là một căn phòng trống, bên trong chẳng có gì cả!”
Không biết đầu kia nói gì, cô gái càng nhíu mày chặt hơn.
“Tôi lừa anh làm gì, để tôi chụp ảnh gửi anh .”
Cô ta đẩy cửa, chạy ra đối diện chụp ảnh ngoại thất, rồi chụp cả đám đông trong phòng, gửi ảnh đi .
Vừa gửi xong, vài cô gái trong nhóm không giữ được bình tĩnh: “Chủ tịch, chúng ta … có phải vào nhầm chỗ không ?”
Người phụ nữ mặt lạnh tanh: “Chờ chút, để tôi hỏi người biết chuyện.”
Cô ta giả vờ nhắn tin, nhưng mắt liếc nhìn đám đông, quan sát động tĩnh.
Vài người hiếu kỳ lén chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.
Căn phòng này nằm ở giao lộ giữa nhân gian và âm giới, lại được trận pháp gia trì, người thường thấy được đã là khó, huống chi bị máy ảnh chụp lại .
Cũng như nhiều người từng thấy ma quỷ, nhưng chưa bao giờ có bức ảnh thật về ma quỷ.
Có lẽ thấy quá nhiều người tụ tập với ý đồ không tốt , người ở cửa hàng bên cạnh gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến, lũ con gái lập tức im bặt, vài đứa nhát gan còn khóc thút thít.
Sau khi hỏi han, biết được đám con gái này đa phần chưa thành niên.
Pháp luật không trách đám đông, huống chi họ chưa làm gì quá đáng, giáo huấn một trận rồi thả đi .
Chuyện sáng sớm, đến trưa đã lên hot search.
Người hiếu kỳ đăng ảnh, lập tức gây bão.
Trong ảnh, vài cô gái đứng trong căn phòng trống, tay cầm trứng và lá rau.
Trứng ném lên kính cửa hàng đã khô lại .
[Phụ huynh trông con cho kỹ, không đi học lại đi đập cửa hàng.]
[Đu idol đến hỏng não à ?]
[Ảnh đế bảo đó là cửa hàng vàng mã, tôi cười chết mất.]
[Tôi đi làm ngang qua đây mỗi ngày, chỗ này lúc nào cũng trống!]
[Tôi thấy ảnh đế áp lực quay phim lớn quá, sinh ảo giác rồi !]
[Nghe nói quay phim ma quái dễ gặp chuyện linh dị, ảnh đế gặp chuyện gì rồi chăng?]
Bình luận đủ mọi ý kiến, fan cố kiểm soát bình luận:
[Không biết ảnh từ đâu ra đã đổ lên đầu anh tôi .]
[Ăn no rửng mỡ à ?]
[Rõ ràng là cảnh bắt tiểu tam, sao lại bôi nhọ anh tôi ?]
[Mấy người có bằng chứng gì nói đây là fan anh tôi làm!]
Người qua đường và fan cãi nhau túi bụi.
Tôi nhìn bóng người lảng vảng ngoài cửa, bình thản đặt điện thoại xuống.
Lục Phong Ngôn, bọc mình kín như cái bánh chưng, đứng ở cửa.
Hắn mặc bộ đồ thể thao đơn giản, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.
“Số 44 đường Bạch Cúc! Địa chỉ đúng mà?”
Hắn nhìn ảnh trên điện thoại, rồi nhìn số nhà cửa tôi , không tin nổi.
Rồi hắn thô lỗ đẩy cửa bước vào .
Tôi ngồi trên ghế chạm khắc hoa văn, nhìn khói hương trong lư uốn lượn bay lên, thoáng chốc cháy đến đáy, chỉ chút nữa là tắt hẳn.
“Cô gái này , cô giở trò gì thế?”
Tôi đặt khung tre xuống, nghiêm túc trả lời: “Anh Lục, tôi chẳng giở trò gì cả.”
Hắn không tin, đưa tay sờ ghế, cầm kéo trên bàn xem xét, dụi mắt, rồi lại nhìn ảnh trên điện thoại.
Ảnh trên điện thoại là do người hiếu kỳ chụp.
Vị trí cột, cửa sổ đều khớp.
Chỉ có một điểm không khớp: trong ảnh trống rỗng, còn trong mắt Lục Phong Ngôn là cả phòng đầy giấy vàng mã.
Tôi không có sở thích trêu người , định nói rõ mọi chuyện: “Anh Lục, lần trước tôi đã nói với anh rồi , nhưng có lẽ anh không tin. Bây giờ tôi trịnh trọng nói lại lần nữa: cửa hàng này không phải người thường thấy được . Chỉ có người sắp…”
Lời chưa nói hết, hắn chĩa điện thoại vào tôi : “Các bạn trong livestream, xin chào! Hôm nay tôi lại ghé qua cửa hàng vàng mã này , nên mở livestream cho mọi người xem thử. Cô gái mặc sườn xám này là chủ tiệm. Cô chủ, chào mọi người đi !”
Tôi lắc đầu.
Cứng đầu không chịu tỉnh ngộ!
Tôi ngồi lại ghế, không thèm để ý hắn nữa.
Thấy tôi lạnh lùng, Lục Phong Ngôn cũng không quay tôi nữa, xoay camera về phía mình , bắt đầu quay giấy vàng mã trong tiệm.
“Mọi người nhìn cặp đồng nam đồng nữ này xem, wow! Thật sự siêu có không khí kinh dị kiểu Trung Quốc.”
Tôi lấy điện thoại vào livestream của hắn .
Trong màn hình, sắc mặt Lục Phong Ngôn có phần tái nhợt, nhưng tâm trạng rất phấn khích.
Hắn chỉ trỏ giới thiệu trong căn phòng trống, sờ chỗ này , chạm chỗ kia .
Bình luận lập tức bùng nổ:
[Sao tôi chỉ thấy một căn phòng trống?]
[Hệt như ảnh đám người kia đăng!]
[Cười chết, Lục Phong Ngôn tự tay đập tan vụ fan bạo lực mạng chủ tiệm!]
[Anh ơi, anh sao thế, anh đang nói nhảm gì vậy ?]
[Anh thế này em phải bỏ fan mất!]
[Lục Phong Ngôn thật sự có vấn đề tinh thần rồi .]
[Quay phim kinh dị bị dọa điên rồi chăng?]
Lục Phong Ngôn thấy được bình luận, nhưng vẫn không dừng giới thiệu.
Trong livestream, hắn mắt trợn trừng, gương mặt không son phấn dí sát camera, trông như ác quỷ.
“Mọi người đang đùa đúng không ? Tôi đang ở trong tiệm đây! Tôi thấy hết mọi thứ, sao các người không thấy?”
[Anh ơi, em thấy thật mà, đúng là cửa hàng vàng mã.]
[Mấy món giấy vàng mã còn chưa vẽ mắt kìa!]
Bình luận như vậy chỉ có một hai cái, chưa kịp được chú ý đã bị trôi mất.
Đa số đều nói Lục Phong Ngôn có vấn đề tinh thần, fan thanh minh cũng không át được sự chế giễu của người qua đường.
Livestream của Lục Phong Ngôn kéo dài chưa đến mười phút, quản lý của hắn xông vào , giật lấy điện thoại, mỉm cười với mọi người : “Các fan thân mến, màn biểu diễn không đạo cụ của Phong Ngôn có chân thực không ? Tất cả là để luyện tập cho phim mới. Hôm nay biểu diễn đạt yêu cầu, mong mọi người ủng hộ phim khi ra mắt!”
Nói xong, gã nhanh như chớp tắt livestream.
Lục Phong Ngôn vội vàng giật lại điện thoại: “Trả điện thoại cho tôi !”
Quản lý đè vai Lục Phong Ngôn: “Bình tĩnh chút đi ! Cậu muốn danh tiếng sụp đổ hoàn toàn à ?”
Lục Phong Ngôn kích động: “Anh Đàm, chắc chắn có đối thủ thuê thủy quân hại tôi ! Tôi rõ ràng thấy hết mọi thứ!”
Hắn nắm vai quản lý: “Anh Đàm, anh cũng thấy đúng không ?”
Quản lý gỡ tay Lục Phong Ngôn ra : “ Đúng , tôi thấy được ! Nhưng tôi hỏi nhân viên bên cạnh, họ đều không thấy gì! Hôm qua tôi còn bảo người từ công ty đến đây, ai cũng chỉ thấy một căn phòng trống! Phong Ngôn, bình tĩnh đi . Nếu trên mạng là người khác hại chúng ta , thì đồng nghiệp ở công ty không lẽ cũng nói dối?”
Lục Phong Ngôn đứng ngây ra : “Rốt cuộc là chuyện gì… chuyện gì thế này …”
Quản lý không để ý đến Lục Phong Ngôn nữa, chậm rãi bước đến chỗ tôi : “Cô gái, chắc hẳn cô là cao nhân ẩn dật. Lần trước đã mạo phạm, tôi sẵn lòng xin lỗi cô. Cô cũng biết, Phong Ngôn là người của công chúng, chúng tôi không muốn cậu ấy bị ảnh hưởng tiêu cực. Mong cô giúp làm rõ chuyện này .”
Hắn xoa tay, vẻ mặt nịnh nọt: “Nếu được , cô có thể mở livestream gì đó, để mọi người thấy cửa hàng của cô, cũng là cách giải thích với công chúng.”
Tôi giang tay, tỏ ý bất lực: “Tôi đã nói lần trước rồi , cửa hàng này không mở cho người thường. Không ngại nói thẳng, cửa hàng này chỉ người sắp chết mới thấy được .”
Nghe tôi nói , Lục Phong Ngôn đang sững sờ bỗng như bị kích động, hét lên: “Cô nói bậy gì đó! Còn nói bậy nữa, có tin tôi đập cửa hàng của cô không !”
Tôi cất kéo và các vật sắc nhọn đi , sợ gã điên này làm tôi bị thương.
Dù sao thân xác giấy này mới làm, tôi rất quý.
“Anh Lục, số mệnh sẽ trừng phạt kẻ cứng miệng. Vào được cửa hàng này là duyên phận trời định. Các anh sắp chết rồi , thật không muốn đặt vài món ở tiệm tôi sao ? Chết rồi sẽ dùng được đấy.”
Lời tôi vừa dứt, Lục Phong Ngôn lập tức phát điên: “Cô nói ai sắp chết! Tôi vừa đoạt ảnh đế, đang ở đỉnh cao danh vọng, sao có thể chết!”
Nói xong, hắn bắt đầu đập phá mọi thứ trong tầm mắt. Ngôi biệt thự giấy trên bàn bị hắn hất xuống đất. Bò giấy, ngựa giấy ở cửa bị hắn đẩy ngã, ra sức giẫm đạp. Ngay cả cặp đồng nam đồng nữ treo trên tường cũng không thoát, bị hắn kéo xuống đất.
Lục Phong Ngôn đập phá sảng khoái, nhưng không để ý, ba nén hương trong lư lúc sáng lúc tối, cuối cùng tắt hẳn.
Lời tôi nói không dễ nghe , cũng không đồng ý giúp quản lý tẩy trắng cho Lục Phong Ngôn.
Vậy nên dù hắn đập phá bao nhiêu đồ chôn cất, cũng chẳng ai trả tiền.
Hắn đâu biết, đập cái gì, phải trả cái đó!
Ngày hôm sau khi họ rời khỏi cửa hàng vàng mã, tin Lục Phong Ngôn nhập viện lan truyền.
Báo chí đưa tin hắn bị ngựa giẫm khi quay phim.
Nhưng giấy không gói được lửa. Fan công kích đoàn phim, chửi bới nhân viên, khiến sự việc càng ầm ĩ.
Nhân viên đoàn phim chịu không nổi, tìm tài khoản tiếp thị bóc phốt:
[Ảnh đế nhập viện đâu phải bị ngựa giẫm. Cảnh đó vốn không có ngựa! Vì tối mơ ác mộng, mơ bị ngựa giẫm, nên gọi xe cứu thương đến bệnh viện.]
[Hắn quay phim trạng thái cực kỳ bất ổn , lúc thì nói không mở được cửa toilet bị kẹt trong đó, lúc lại bảo sư tử đá đạo cụ sống lại .]
[Tôi làm nghề mười năm, thấy nhiều nghệ sĩ chơi lớn, nhưng nghệ sĩ phát điên thì lần đầu gặp!]
Bài đăng này như đá ném xuống nước, khơi dậy ngàn lớp sóng.
Hình tượng chuyên nghiệp của Lục Phong Ngôn từ khi ra mắt sụp đổ, fan bỏ theo hàng loạt.