Chương 9 - Cô Gái Nông Thôn Và Thiếu Gia Thành Phố
9
Nước mắt của Yến Quyết tuôn ra như vỡ đê: “Nếu ba mẹ ghét con đến vậy, thì đừng tới đón con nữa!”
Tôi đưa tay lau nước mắt cho anh ấy: “Đừng khóc nữa, em yêu.”
Mẹ Yến đứng sững lại: “Không phải hai đứa là–”
Chưa kịp nói hết câu, cả bà và chồng đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Tôi ôm chặt lấy Yến Quyết.
Anh vùi đầu vào cổ tôi, khóc nức nở. Tôi chỉ im lặng xoa lưng trấn an anh.
Lạ là lần này anh bình tĩnh lại rất nhanh, chưa tới một phút đã ngừng khóc.
Anh quay sang nhìn ba mẹ đang đờ đẫn, chỉ vào tôi: “Ba mẹ, con muốn cưới cô ấy. Nếu hai người không đồng ý, thì con sẽ ở lại đây nuôi gà với cô ấy!”
Mẹ Yến suýt nữa gục tại chỗ.
“Tiểu Quyết, con có biết con đang nói gì không?”
“Con biết.” — Yến Quyết nghiêm túc: “Con muốn ở bên cô ấy.”
“Bên cô ta thì có gì tốt?” — Mẹ anh không thể hiểu nổi.
Yến Quyết chỉ vào căn bếp trong nhà: “Mẹ biết không? Vài hôm trước cô ấy còn nấu canh gà cho con. Từ nhỏ tới giờ, con toàn phải ở nhà một mình, đây là lần đầu tiên con cảm thấy có người lo cho mình, lần đầu tiên cảm thấy có… gia đình.”
Mẹ Yến nghẹn lời: “Chỉ là một bát canh gà? Vì một bát canh mà con định bỏ ba mẹ để đi theo người phụ nữ này?”
Yến Quyết ngẩng cổ lên: “Con không cần tiền, con chỉ cần tình yêu.”
Thấy tình hình sắp mất kiểm soát, tôi bước lên hòa giải.
Tôi nhìn mẹ Yến, lễ phép nói: “Cháu chào cô. Cháu hiểu cô đang lo lắng điều gì. Nhưng cô yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức, thi đậu vào Đại học Thanh Hoa, cho Yến Quyết một tương lai xứng đáng.”
Bình luận nổ tung:
【Trời ơi, gái quê nghèo cưới được công chúa rồi!】
【Chu Hòa đúng là đỉnh của chóp! Đúng chất nữ cường! Bé em cúi đầu bái phục chị!】
Nhưng mẹ Yến vẫn không đồng ý.
Dù sao Yến Quyết cũng là đứa con duy nhất của họ.
Tôi thở dài: “Nếu đã vậy thì mời hai bác cứ đứng đây tiếp đi.”
Không ngờ ba mẹ Yến cũng cố chấp không kém, thật sự đứng yên đó… chơi điện thoại.
Tới khi trời tối, cảnh tượng quen thuộc lại xảy ra.
Cả hai người bắt đầu… đập muỗi.
Tôi vẫn ngồi yên, vì lúc này, Yến Quyết đang đứng bên cạnh đuổi muỗi giúp tôi.
Cuối cùng, bị muỗi cắn đến chịu không nổi, ba mẹ Yến đành bất lực gật đầu chấp nhận chuyện của chúng tôi.
Tôi nhếch môi, nở một nụ cười đầy gian xảo.
Đúng là, trước mặt muỗi thì ai cũng phải cúi đầu.
Vì muốn giúp tôi đậu vào Thanh Hoa, Yến Quyết đã thuê hẳn một căn hộ gần trường cấp ba nổi tiếng trong thành phố.
Anh còn mời giáo viên giỏi nhất về dạy kèm cho tôi.
Một năm sau, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển từ Đại học Thanh Hoa.
Tại sân bay, Yến Quyết ôm một bó hoa tươi chạy về phía tôi.
Anh ôm chầm lấy tôi: “Cuối cùng em cũng tới rồi.”
Tôi mỉm cười, nắm tay anh bước đi — về phía cuộc đời mới, chỉ thuộc về hai đứa tôi.