Chương 8 - Cô Gái Mọc Cánh Quay Về

16

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Lâm Gia Bảo gây chuyện hay mắc lỗi gì, bố mẹ tôi đều dễ dàng bỏ qua.

Kết quả là nó từ nhỏ đã nghĩ rằng mình làm gì cũng không sai, bị nuông chiều đến mức ngày càng ngang ngược, hỗn láo.

Đến khi bố mẹ tôi hết cách, lại liên tục gọi điện cho tôi đòi tiền.

“Lâm Niệm Đệ! Mấy ngày nay mày không bắt máy, định để bố mẹ mày chết đói à?”

“Dù sao bọn tao cũng sinh nuôi mày, sao mày có thể vô tình như vậy, sống sung sướng bên ngoài mà mặc kệ bọn tao!”

“Mày là đứa bất hiếu, trời sẽ đánh chết mày!”

Nghe cứ như tôi là loại con cái vô ơn, vong ân bội nghĩa.

Nhưng chỉ ba tháng trước, tôi vừa gửi cho họ hai vạn tệ.

Tôi nói rõ ràng, đó là tiền sinh hoạt cho họ trong một năm.

“Các người sinh ra và nuôi dưỡng tôi, tôi chu cấp là điều nên làm. Nhưng Lâm Gia Bảo thì khác, tôi không có nghĩa vụ phải giải quyết hậu quả cho nó!”

“Nó có tay có chân, là người trưởng thành, thì phải tự lo cho cuộc sống của mình, vợ con của mình cũng phải tự nuôi!”

Tôi đã nói rõ ràng như vậy.

Thế mà mẹ tôi lại mang hai vạn đó đưa hết cho Lâm Gia Bảo và con nó.

Vài ngày sau lại quay sang đòi tôi tiếp.

Cứ tưởng tôi là thần tài, lúc nào cũng có thể rút tiền không giới hạn sao?

Nghĩ lại cách họ đối xử với tôi kiếp trước, tôi cũng chẳng thấy lạ.

Dù sao họ chưa bao giờ xem tôi là con ruột, cũng chẳng coi tôi là con người có tình cảm.

Trong mắt họ, tôi chỉ là một cái máy kiếm tiền có giá trị.

Dùng để nuôi họ và đứa con trai cưng mà họ hết mực bảo bọc.

Nhưng tôi sẽ không để họ toại nguyện!

17

Từ đó về sau, mỗi lần mẹ gọi điện, tôi đều không thèm bắt máy.

Quẳng điện thoại sang một bên, vừa ăn hạt dưa vừa xem phim, nghiên cứu công việc của mình.

Chờ bà ta mắng xong, tôi mới thản nhiên nói một câu rồi cúp máy:

“Tôi đã nói rõ rồi, mỗi tháng tôi chỉ gửi cho hai người hai ngàn tệ. Chi tiêu của hai người mỗi tháng là sáu trăm, ngần đó tiền là quá đủ rồi.”

“Nếu bà muốn làm mẹ tốt, lấy tiền đó đưa cho con trai bà vá lỗ hổng tài chính, thì cứ việc.”

“Bà với bố tôi ăn gió uống sương cũng được.”

Nói xong tôi mặc kệ bà ta la hét om sòm, dứt khoát cúp máy.

So với những gì họ từng đối xử với tôi, mỗi tháng chu cấp hai ngàn đã là nhân từ lắm rồi.

Tôi dành phần lớn thời gian và tâm sức cho công việc và gia đình nhỏ của mình.

Gần tốt nghiệp đại học, tôi mở thêm một công ty riêng. Mọi thứ vận hành tốt, làm ăn ngày càng phát đạt.

Tôi không còn bị tiền bạc đè nặng nữa.

Hải sâm, bào ngư – chỉ cần tôi muốn, lúc nào cũng có thể ăn.

Nhưng ảnh hưởng từ gia đình nguyên sinh vẫn luôn theo tôi cả đời.

Dù có bao nhiêu tiền, tôi vẫn sống tiết kiệm như xưa, ghét thấy sự lãng phí.

Mỗi năm tôi đều trích 20% thu nhập công ty để làm từ thiện.

Tự tay trao tiền cho những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn.

Đặc biệt là những em gái sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ.

Tôi sẽ cúi xuống, ôm lấy các em – những đứa trẻ không nơi nương tựa, không đôi cánh để bay.

Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, để giúp các em mọc lên một đôi cánh của riêng mình.

18

Nghe nói Lâm Gia Bảo giờ càng ngày càng sa đà vào cờ bạc, không chỉ nướng sạch tiền dưỡng lão của bố mẹ, mà giờ còn đang tìm cách bán cả nhà.

Vợ con nó sống cơ cực, khổ không thể tả.

Mẹ tôi vẫn ngày ngày oán than, trách mắng tôi không ngừng.

Dường như việc họ không sống tốt đều là lỗi của tôi.

Tôi không nói gì, nhân dịp tốt nghiệp đại học, tôi quay về quê một chuyến, đón dì lên thành phố.

“Dì à, dì là người thân của con. Con mời dì đến dự đám cưới của con và Trần Hoa.”

Dì tôi cả đời không có con. Vì bà sợ mình không nuôi dạy tốt, sợ làm khổ con nên đã không sinh.

Nhưng bây giờ, bà được ngồi ghế trưởng bối, tận mắt chứng kiến tôi làm cô dâu, xúc động đến rơi nước mắt.

Lễ cưới được tổ chức long trọng và hoàn hảo.

Trần Hoa mặc vest bảnh bao, từng bước từng bước đi về phía tôi.

Anh nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng:

“Công chúa nhỏ của anh, từ nay chúng ta đã có một mái nhà của riêng mình rồi!”

“Cảm ơn em vì đã đồng ý lấy anh!”

Sau đám cưới, tôi mua cho dì một căn nhà ven biển ở Hải Nam.

Vì từ khi còn trẻ, dì đã luôn mơ được sống bên bờ biển, làm một người tự do, không ràng buộc.

Nhưng bà cũng từng bị những lời gièm pha của người đời trói buộc.

Bà hay thở dài nói với tôi: “Niệm Niệm à, có học vấn đúng là khác thật. Dì hối hận vì năm đó không tiếp tục học, nếu không thì giờ có lẽ…”

Có lẽ giờ, dì cũng đã có được hạnh phúc như tôi.

Tôi nhẹ nhàng ôm dì vào lòng, an ủi bà: “Giờ cũng chưa muộn mà, dì ạ.”

Tôi biết—

Chúng tôi đều đã thoát ra được. Không ai còn bị giam hãm nữa.

Rời xa những tổn thương và độc hại, chúng tôi cuối cùng cũng được sống là chính mình.

[Hoàn]